Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 291: Hối hận và không hối hận (2)



Điện thoại đã bị hư mất, màn hình cũng nát.

- Cái này là cái gì? Lấy ra cho lão nương nhìn xem.

Đậu Giang Hồng tiến lên một bước, túm lấy điện thoại xem xét, lập tức vô cùng phẫn nộ, trực tiếp ném điện thoại di động qua một bên.

Lập tức, Đậu Giang Hồng quay người tát cho bốn gã tay chân kia một người một cái, nổi giận mắng:

- Các ngươi ngay cả đánh người cũng không biết đánh, lão nương là bảo các ngươi đánh người, sao lại đánh hỏng điện thoại rồi hả?

Bốn gã tay chân kia rất ủy khuất, bất quá, bọn hắn lại không dám nói gì. Dám nói một câu, chỉ sợ kết quả của bọn hắn sẽ thảm hại hơn Chu Trướng cùng Trịnh Lục.

Mà bốn gã cảnh quan kia, ngay ngắn thổn thức không thôi, âm thầm duỗi tay gạt mồ hôi lạnh trên trán.

- Ngu ngốc...

Lúc này, Trịnh Lục cùng Chu Trướng ngay ngắn mở miệng mắng một tiếng, sau đó hôn mê. Bất quá, trên mặt của bọn hắn, lại tràn đầy châm chọc cùng dáng tươi cười.

Điện thoại hư mất, tìm không thấy số điện thoại của Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế ít nhất trong đêm nay sẽ không bị đánh.

Trịnh Lục cùng Chu Trướng đều tinh tường biết rõ, dùng tính cách của Đậu Giang Hồng, không bắt được Trần Thanh Đế quyết sẽ không bỏ qua. Điều này cũng ý nghĩa, Trần Thanh Đế bị thảm đánh một chầu đó là trốn không thoát.

Bọn hắn cũng đều tinh tường biết rõ, nếu như bọn hắn gọi Trần Thanh Đế tới, tối đa cũng là bị sửa chữa một chầu, nhưng quyết không bị đánh thảm như vậy.

Nhưng mà, vô luận là Trịnh Lục hay Chu Trướng, đều không muốn bán đứng huynh đệ của mình.

Dù chỉ là, vì để cho Trần Thanh Đế bị đánh muộn một ngày, thậm chí chỉ là mấy giờ. Trả giá thảm trọng như vậy, bọn hắn cũng không hối hận.

Coi như là cho bọn hắn một cơ hội lần nữa, bọn hắn y nguyên sẽ làm như thế.

Duy nhất làm cho bọn hắn hối hận chính là, buổi tối hôm nay ăn cơm tại căn tin. Một chầu làm thịt Trần Thanh Đế kia, còn chưa đủ.

Con mẹ nó, đánh cũng quá độc ác.

Một chầu cơm trước khi kia, thật sự là có chút không đủ a. Chúng ta làm thịt ngươi một chầu hung ác, chỉ là bị đánh mắt mũi sưng bầm, không có đạt tới trình độ da tróc thịt bong a.

Đây là hối hận của Chu Trướng cùng Trịnh Lục.

Làm thịt Trần Thanh Đế một chầu, quá lưu tình rồi.

...

Bệnh viện Dương Xuân, sáu gã Ninja được Tá Đằng Trung Càn phái tới, trong đó có bốn gã đã bị cao thủ Lữ gia chém giết. Mà hai gã Ninja tinh anh kia, cũng đều nhao nhao thụ thương.

Đáng sợ nhất chính là, mười tên cao thủ bảo hộ Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm, chỉ có hai người bị chút vết thương nhẹ, những người khác đánh rắm cũng không có.

Hai người kia bị thương, là do hai gã Ninja tinh anh kia đả thương. Đồng dạng, hai gã Ninja tinh anh kia, cũng bỏ ra một cái giá lớn.

Về phần bốn gã Ninja bị chém giết kia, quả thực chính là pháo hôi.

Vừa lên đến, bọn hắn ở vào tàng hình trạng thái, còn có thể hơi chút tạo thành uy hiếp. Không, căn bản không gọi là uy hiếp, là hấp dẫn một ít lực chú ý.

Một khi tàng hình bị phá, trực tiếp trở thành cặn bã. Chỉ miễn cưỡng chèo chống hơn mười chiêu, liền bị diệt sát.

Mười tên cao thủ Lữ gia, cũng chỉ là xuất động sáu người. Còn lại bốn người, phân biệt lưu lại bảo hộ Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm.

Dù vậy, đó cũng là đại hoạch toàn thắng.

Hiện tại, bốn gã Ninja kia đã bị giết. Còn lại hai gã Ninja tinh anh, lập tức trở nên khổ không thể tả, bị sáu người vây công, cơ hồ không có sức hoàn thủ gì.

- Rút lui!

Đột nhiên, một gã Ninja tinh anh quát to một tiếng, sau đó không làm bất luận né tránh gì, rất nhanh nhào tới, ngăn sáu người kia lại một chút.

- Bát dát!

Một gã Ninja tinh anh khác, hai mắt sung huyết, nhưng hắn biết rõ, bây giờ không phải là thời điểm xúc động, dốc sức liều mạng. Hắn cắn răng, bốn phía bốc lên khói đen, rất nhanh ly khai.

Rất hiển nhiên, tên Ninja kia muốn dùng tánh mạng của mình, để tranh thủ một cơ hội chạy trốn cho đồng bạn của hắn.

Tiếp tục đánh tiếp, bọn hắn biết rõ, quyết không có bất cứ người nào có thể còn sống ly khai.

- Muốn đi?

Một gã bảo tiêu bảo hộ Lữ Văn, nộ quát một tiếng, rất nhanh công kích tới tên Ninja tinh anh đào tẩu kia.

Oanh!

- Phốc!

Tên Ninja tinh anh đào tẩu kia cũng không tránh né, ngạnh sanh nhận lấy một kích này. Hộc ra một ngụm máu tươi, cũng không quay đầu lại rất nhanh bỏ chạy.

Lúc này, muốn ngăn tên Ninja tinh anh đào tẩu kia, đã là không thể nào.

Dù sao, tên Ninja tinh anh đào tẩu kia, thực lực tương đương cùng bọn hắn, dưới tình huống liều mạng đào tẩu, muốn ngăn cản, chính xác là rất khó.

- Bắt sống, không nên giết hắn, lưu người sống.

Lữ Văn đột nhiên mở miệng, hắn muốn biết, đến cùng là người nào muốn đến ám sát Lữ Bất Phàm.

Nếu như chỉ là ám sát Lữ Văn hắn, Lữ Văn còn không đến mức phẫn nộ như thế. Ám sát cháu trai bảo bối của hắn, cái kia tuyệt đối là làm cho Lữ Văn phẫn nộ tới cực điểm.

Tên Ninja tinh anh bị vây khốn kia, nhìn thấy đồng bạn của mình đào tẩu, nhẹ nhàng thở ra.

Hắn đã trọng thương, tinh tường biết rõ mình chạy trốn vô vọng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa, một khi bị bắt, coi như là muốn chết cũng khó khăn.

- Hắc hắc...

Chỉ nghe người Ninja tinh anh này cười hắc hắc. Cắn răng một cái, cắn nát độc dược khảm nạm ở trong hàm răng.

Phanh!

Người Ninja tinh anh này té ngã trên đất, khóe miệng chảy máu đen, khí tuyệt bỏ mình.

Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, lúc này cũng không có xem những màn này. Bởi vì, hắn cảm giác có sự tình gì không tốt phát sinh.

Hắn suy nghĩ, có phải Trịnh Lục cùng Chu Trướng đã xảy ra chuyện hay không.

Thế nhưng mà, sao một mực không có gọi điện thoại đến?

Cái này cũng khiến cho Trần đại thiếu thất thần.

- Người nào!

Đúng lúc này, một gã cao thủ Lữ gia đột nhiên quát lạnh, ánh mắt rơi vào địa phương Trần Thanh Đế ẩn núp. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lòng rối loạn, không cẩn thận bị phát hiện rồi.