Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 82: Ai là nghiệt chủng?



Đoàng

     Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn trúng tay cầm roi đang giơ cao của người đó, cây roi rơi xuống nền đất lạnh lẽo anh ta ôm tay kêu lên đau đớn. Tam lão gia còn đang hưng phấn liền bị giật mình nhìn ra ngoài thấy người cầm súng là Phó Chính Đình mặt ông ta càng tái đi vài phần. Lần này chẳng những Phó Chính Đình đến mà tất cả nhưng người có quyền ở Đông viện đều đến chỉ thiếu mỗi vợ chồng Lưu Nhân Ly.

     Đường Hi bị đánh 8, 9 roi máu đã thấm ướt hết áo mỏng môi trắng bệch mắt đã bắt đầu lim dim. Cậu từ quỳ thành ngã ngồi xuống. Bạch Ngân Hy và Thần Hi hoảng vía đến đỡ lấy cậu. Nhất Mộc thì rút dao trên người ra cởi trói cho họ. Đường Hi hơi thở nặng nhọc, mặt ko còn giọt máu. Không nói nổi chữ nào

- Sau lại lạnh thế này? Bạch Hổ ra ngoài ko mang thêm áo sao.


- Đường Hi, Đường Hi...

- Tam Mộc bình tĩnh, trả lời.

    Thấy Tam Mộc hoảng loạn liên tục gọi Đường Hi. Bạch Ngân Hy chụp tay anh ta lại trấn an anh ta.

- Có mang. Đều bị Tam lão gia vứt đi rồi

   Phó Chính Đình liếc ông ta một cái sau đó anh cởϊ áσ khoác ra phủ lên người Đường Hi. Thần Hi tiêm cho cậu một mũi thuốc rồi sát trùng vết thương sau lưng cho cậu.

- Đưa về Đông viện trước được không?

- Thiếu phu nhân,tình hình hiện tại của cậu ấy không khả quan lắm, bây giờ di chuyến đoạn đường dài, xốc nẩy quá mạnh sẽ gây ra sốc phản vệ.

     Nghe xong tin dữ Tam Mộc từ một thanh niên mặt trắng tri thức lạnh lùng cũng bắt đầu phát hỏa rút súng trên người Nhị Mộc kế bên lên đạn hướng về phía Tam lão gia

- Lưu Quân Đạt...

    Trước khi Nhị Mộc kịp ngăn cản thì đã có một bàn tay uy mãnh đưa ra chặn họng súng lại rồi dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh ta. Tam Mộc ngỡ ngàng nhìn súng trên tay bị Nhị Mộc cướp đi. Anh ta chỉ kịp ủy khuất gào lên thấu tâm can


- Lão Đại........

- Đường Hi, Đường Hi đừng ngủ, Đường Hi mau tỉnh, Đường Hi...

- Đường Hi, Đường Hi...

- Áo. Cần thêm áo.

      Nhất Nhị Tứ Mộc đều cởϊ áσ khoác ngoài của mình bao quanh người Đường Hi để ủ ấm. Thần Hi lại tiêm thêm một mũi thuốc cho cậu rồi nói một câu khiến mặt Tiêu Chính Kỳ liền lạnh đi vài phần.

- Chuẩn bị mở nội khí quản.

- Cần quay về ngay ko?_ Tiêu Chính Kỳ hỏi Thần Hi. Anh ta tay dùng dụng cụ mở nội khí quản một bên hét lớn

- Mau đi lấy xe đến đây phải về Đông viện gấp. Gọi về đông viện chuẩn bị phòng phẫu thuật.

- Thần Hi, cậu ấy làm sao?

- Lão đại. Cậu ấy bị suy hô hấp huyết áp giảm liên tục và mất ý thức. Có thể là phù phổi cấp.

- Ngồi đi, ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói_Lưu Trạch Nguyên phất tay ra lệnh cho mấy người đang đứng. Rồi hướng đến Thần Hi hỏi


- Thần Hi. Có thể cứu không? Một mình cậu cùng cậu ấy trở về có cứu được ko?

- Được. Huyền Vũ máu O, cậu về cùng tôi.

- Vậy Tam Mộc ở lại đi

- Gia...

     Bạch Ngân Hy ầm thầm kéo áo Tam Mộc ngăn cản anh ta, cô thầm thì "Thần Hi có chuyên môn rất cao, nếu anh ta ko cứu được thì ko ai cứu nổi Đường Hi. Anh có ở đó cũng vô dụng. Anh tin tôi không?". Tam Mộc nhìn cô rồi im bặt. Xe đến nơi Nhị Mộc giúp Thần Hi và Tứ Mộc đưa Đường Hi lên xe sau đó liền quay trở lại, lạnh lùng nhìn cây roi dính máu còn nằm dưới đất lại tùy tiện đá mạnh nó qua một bên.

- Sao đây. Kéo hết người đến đây như vậy là muốn đổi trắng thay đen giúp chúng nó sao? Lần này là ta làm theo gia quy .

- Chính Kỳ, lấy gia quy ra đây.

    Tiêu Chính Kỳ ko nói lời nào, đi thẳng vào từ đường lấy gia quy cùng bút lông nghiên mực ra
- Gạch bỏ đi

       Ba chữ đơn giản làm người trong nhà đều trố mắt ra nhìn anh. Lục Quân nhìn vì bất ngờ còn Tam lão gia nhìn vì tức giận. Chỉ có mấy người Phó Chính Đình và Lưu Trạch Uyên là vẫn bình thường nét mặt.

- Gia vừa mới nắm quyền chưa giáp năm đã bỏ đi 4 điều gia quy đây là xem thường tổ tiên sao?

- Tam thúc. Ông nói sai rồi. Tôi là đang xem thường mấy điều gia quy vô bổ này.

- Gia quy vô bổ? Thứ nghiệt chủng bán nam bán nữ đánh chết là đã nhân nhượng lắm r.

- Ông mắng ai là nghiệt chủng?_Phó Chính Đình cụp mắt xuống thở ra một hơi, giọng nói trầm như tu la địa ngục hỏi lại ông ta.

- Phó lão đại, nuôi chó giữ nhà mà ko biết dạy chó nghe lời có phải là quá mất mặt rồi ko?

- "Nghiệt chủng"? Mắng rất hay. Mắng rất rõ. Sinh ra một tên nghiệt chủng làm ko lo làm, học ko lo học, suốt ngày ăn chơi đàn đúm vậy có phải làm người uổng phí rồi không?
- Lưu Trạch Nguyên mày đang mắng ai?

    Anh nhướng mày, dàng ngồi tùy ý ánh mắt như băng sơn ngàn năm thái độ bình tĩnh giọng nói vững vàng.

- Tôi mắng ông. Ông gọi họ là chó nhưng bọn họ một người là trợ lý cấp cao còn một người là tiến sĩ muốn bao nhiêu tài hoa có bấy nhiêu tài hoa, vậy xin hỏi con trai ông đang là cái thứ gì? Cái thứ còn thua súc sinh? 

- Mày...mày

- Gia, làm xong rồi.

- Tốt. Nam yêu nam cũng là người, nữ yêu nữ cũng là người, da đen hay da trắng, cao hay thấp đều là con người, tại sao phải gò bó bản thân trong một khuôn khổ khi mà tất cả đều giống như nhau? Bạch Hổ, ngẩng đầu mà sống, ko cần cúi đầu trước những thứ tầm thường.

- Dạ, Gia...

- Sau này người ở Đông viện, giao cho Thiếu phu nhân quản, dù ai có làm sai cũng ko cần nhà lớn xen vào. Từ hôm nay cho người canh giữ cổng Đông viện, trừ ông nội ra ai muốn vào đều phải báo trước.
- Dạ_Nhất Mộc rất nhanh chóng vâng dạ. Đông viện đợi ngày này quá lâu rồi. Sự việc lần này giống như giọt nước tràn ly giải quyết dứt khoát.

- Trạch Nguyên, con có cần chia cắt rạch ròi như vậy ko. Dù sao thì...

- Ông nội, 3 ngày trước Đường Hi thay gia chịu đủ mọi cực hình man rợ, về được đến đây sống dỡ chết dỡ một mạng rồi. Tại sao chỉ vì nó yêu một người lại khiến nó thăm quỷ môn quan lần nữa?_Bạch Ngân Hy nãy giờ chỉ im lặng ngồi nghe, đến lúc này ko chịu nổi nữa liền chất vấn ông.

 

- Ông à, trước khi xét nét nó chúng ta nên nhìn lại nó đã làm được cái gì cho Lưu gia. Trách nó bán nam bán nữ? nhưng luận về tài mạo hay cách sống nó còn xuất sắc hơn một số người ở đây_Lưu Trạch Uyên cũng lên tiếng bênh vực.

- Từ đây về sau, Dạ Nguyệt mỗi tháng chỉ chi vào quỹ sinh hoạt chung 35 triệu đô la....... Động vào người của tôi, đều phải trả giá đắt.
- Gia, lão đại. Thần Hi gọi đến nói Đường Hi tỉnh rồi, muốn gặp 2 người.

- Ừm. Về thôi.

     Bọn họ về Đông viện Đường Hi đã được rút nội khí quản ra. Sắc mặt cũng tỉnh táo.

- Cậu ấy bị suy hô hấp thôi, cũng may là phổi ko bị thương tổn. Khâu trên lưng 34 mũi, tràn dịch khớp gối, chân còn khá yếu, một tuần sau ms đi lại bình thường được.

     Thần Hi thấy mọi người đi vào liền chủ động báo cáo tình hình. Cậu nhóc này dọa mọi người sợ muốn chết. Dù sao trong Lục Quân cậu nhóc có năng lực địa vị và thể trạng yếu nhất nhưng giá trị tinh thần mà cậu mang lại thì ko ai có thể thay thế.

       Đường Hi thấy Lưu Trạch Nguyên đứng sát bên giường liền mếu máo ủy khuất với chủ nhân, cậu ta đưa bàn tay đang bị ghim kim truyền nước khều khều tay anh. Lưu Trạch Nguyên là người mắng cậu nhiều nhất nhưng bù lại anh dạy cậu rất nhiều thứ từ công việc đến cách làm người, cũng ko hay nổi giận như Phó lão đại, mắng xong liền nguội, lúc ăn uống hay mua đồ đạt cũng sẽ nhớ đến cậu trợ lý nhỏ. Lão Đại xem cậu như trợ lý, Nhất Mộc xem cậu như đệ tử, Gia và thiếu phu nhân lại xem cậu như em trai. Đường Hi ngoài mặt vô tư nhưng trong lòng hiểu rất rõ, đó là lý do vì sao khi ở trong ngục cậu cố tình khiêu khích để bọn họ dụng hình vs một mình cậu mà ko động đến Lưu Trạch Nguyên.
- Gia...

- Nghe...

- Gia............

- Biết rồi...chu môi phồng má cái gì? Tôi cũng ko phải ba cậu.

- Chủ nhân, ông ta đánh em, còn mắng em.

- Tôi còn bị ông ta mắng, cậu bị đánh cũng là đáng đời. Đông viện rộng lớn như vậy lại thích chạy đến gần nhà lớn hẹn hò.

- Gia, đều do tên mặt trắng đó dẫn em đi.

- Cậu ta dẫn cậu đi cậu cũng đâu có ý kiến, thần hồn đều nghe lời cậu ta. Cũng may Tam Mộc có thừa năng lực còn biết thử nghiệm linh tinh tôi ms tìm ra đc 2 người. Nếu ko bây giờ tôi đang đào huyệt chôn cậu rồi.

       Đường Hi bị chủ nhân mắng cho một trận cũng ko hề oan uổng tý nào, nếu bị đánh thêm vài roi e là hiện tại đã chết thật rồi. Bạch Ngân Hy nhìn 3 chủ tớ bọn họ liền buồn cười, một người mắng một người nhõng nhẽo còn một người đen mặt đứng cạnh hết liếc rồi lườm.
- Đường Hi, Gia cho gạch bỏ điều cấm trong gia quy rồi.

- Thật sao? Nhưng mà...Lão đại...

- Còn nhớ tôi là lão đại?

- Đừng sợ, tôi bảo kê cho cậu. Chính Đình, nó sợ lắm rồi anh đừng có dọa nó.

- Chỉ có thiếu phu nhân thương xót em....

- Ngủ đi, lanh chanh tối ngày...Tam Mộc ở lại chăm sóc cậu ấy đi.

- Dạ.

- Ngân nhi, về thôi, trả không gian này lại cho họ đi.

   Bạch Ngân Hy ôm cánh tay Lưu Trạch Nguyên quay về phòng ngủ ngã lưng xuống ghế gối đầu lên đùi Lưu Trạch Uyên.

- Ngân nhi, nhìn mặt Phó Chính Đình kìa.

- Thất ca, anh thích kiếm chuyện vs em ?

- Chính Đình, nếu Tam Mộc là tên mặt trắng thì anh là tên mặt đen đó. Lúc nào thấy anh cũng nổi giận vs thuộc hạ.

- Nếu anh ko nổi giận, bọn họ sẽ trèo lên đầu anh. Tính chất công việc thôi.

- Hazzzz...được một hôm rảnh rỗi cũng ko được yên thân. Thật mệt mỏi.
- Ngủ sớm đi em.

     Lưu Trạch Uyên đau lòng dùng tay massage hai chân mày của cô để cô thư giản

- Trạch Uyên, nếu chúng ta ko đến kịp có khi nào Đường Hi sẽ bị đánh chết ko?

- Ừm, có tiền lệ đó rồi. 50 roi dây ko phải là chuyện tầm thường, người chịu đựng được thì da thịt trên lưng cũng rách tươm như tương

- Tưởng tưởng thôi đã thấy sợ rồi. Hình phạt cao nhất trong gia quy là gì vậy?

- Ừm. Hình phạt cao nhất là 50 roi dây và...roi vĩ.

- Vậy tội gì thì bị phạt 50 roi?

- Bây giờ đồng tính đã được bỏ thì còn lσạи ɭυâи cận huyết sẽ bị đánh 50 roi dây.

- Thật đáng sợ.

- Ngủ sớm đi bảo bối, mắt em đen như gấu trúc rồi.

- Anh chê em?

- Anh ko dám. Khi nào em vào đoàn phim?

- Ngày mốt ạ.

- Quay ở phim trường phục dựng à?

- Vâng. Dự kiến là 2 tháng 20 ngày. Anh có thể đến thăm em bất cứ lúc nào.
- Thế anh có đc đi ko?

     Phó Chính Đình kiếm chuyện.

- Em cản được anh sao Phó lão đại.

- Em đến đó ổn định rồi anh sẽ sắp xếp đến thăm em.

- Ây ya, em đi quay lần này lại mời đc Lưu đổng di giá đến thăm thật là may mắn.

- Nghịch ngợm. Còn ko phải anh sợ Hứa Ngôn ăn hiếp em sao

- Có phu quân tâm lý như vậy thật là phúc phần của thần thiếp.

- Vậy nàng thưởng cho phu quân cái gì?

- Phu quân muốn gì ở ta?

- Ta muốn nàng đêm nay bồi ta ngủ.

- Thật biếи ŧɦái.

- Hahaaaa