Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 72: Đám cưới.



    Hôm nay là đám cưới công bố truyền thông của Tiêu Chính Kỳ và Bạch Ngân Hy ở thành phố T. Rất nhiều minh tinh và phóng viên của các tờ báo chính thống được mời đến.

     Bạch Ngân Hy đã trang điểm xong xuôi ngồi ở phòng chờ cùng với Lưu Nhã Ninh và Bạch mama thì Nạp Lan đi vào

- Thiếu phu nhân, đến giờ rồi.

      Bạch Ngân Hy nặng nề nhất bộ váy đứng lên đi về phía cổng hội trường đãi tiệc. Cửa được đẩy ra cô khoác tay Bạch Thiên Quân bước vào.

- Hồi hợp không?

- Rất căng thẳng....

- Đừng sợ....

     Bạch Thiên Quân trấn an cô.

     Âm nhạc vang lên. Pháo hoa giấy bắn lên tung tóe khắp nơi, Bạch Ngân Hy mặc một chiếc váy công chúa tùng váy rất to màu trắng được kết đá dày đặt, áo tay dài cổ vuông hơi phồng đứng ở vai. Trước ngực là bông hoa sen được đính bằng kim cương thật sáng lấp lánh. Cô đi đến đâu bong bóng vỡ đến đó cánh hoa trong bong bóng rơi đến đó tạo khung cảnh tráng lệ chưa từng có. Xung quanh sân khấu đều dùng hoa thật trang trí đầy ắp khắp nơi. Ở giữa sân khấu có một tháp hoa tròn bên trên là chiếc bánh cưới 6 tầng rất lớn. Bạch Thiên Quân giao tay cô cho Tiêu Chính Kỳ.


- Giao cho cậu...

- Cảm ơn anh .....

     Mc là một người rất nổi tiếng trong giới. Sau khi làm hết lễ lộc như những đám cưới khác đeo nhẫn rót rượu cắt bánh cưới giao bôi...thì Tiêu ba ba tiến đến sân khấu giành phát biểu.

- Xin chào tất cả quý vị quan khách đã bớt chút thời gian đến dự tiệc cưới hôm nay. Tiêu Khắc Minh tôi đại diện Tiêu gia và Lưu gia chân thành cảm ơn mọi người. Hôm nay, chàng trai trẻ mà tôi và bà xã tận tâm bồi dưỡng đã chính thức trưởng thành, thành gia lập thất gây dựng một gia đình cùng cô gái mà nó yêu thương. Ba biết thời gian qua ba rất khắc khe với hai đứa, nhưng ba chỉ muốn hai con ngày một tốt hơn hôm nay ở trước mặt rất nhiều bạn bè đối tác và báo giới ba chúc hai con của ba hạnh phúc hoà thuận, Tiểu Hy ba...giao con trai của ba cho con

     Mọi người cười rộ lên....


- Ba cũng giao con gái của ba cho con Tiêu Chính Kỳ. Tiêu Chính Kỳ mong con hãy thừa hưởng hết đức tính tốt đẹp của ba mẹ, chung thủy chân thành, quan tâm con gái của ba nhiều hơn đừng suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lùng đó ra với nó.

      Hội trường lại cười ầm ĩ. Lần này Tiêu Chính Kỳ cũng cong miệng cười. Bạch Ngân Hy lại hét lên.

- Baaa, con là ngoại lệ của anh ấy....

- Đừng có bênh nó nhé....con tôi tôi biết nhé. Hôm nay ba mẹ sẽ tặng cho con dâu quà cưới... đó là_ông ngừng một lát để mọi ng tò mò rồi nói tiếp_tình yêu thương của ba mẹ...

     Hội trường lần nữa ồn ào. Mấy nam nhân kia vì né truyền thông nên âm thầm đứng qua một góc, Phó Chính Đình đứng bên dưới hỏi Lưu Trạch Nguyên

- Gia. Cô trượng say à?

- Đã uống rượu đâu mà say

    Lưu Trạch Uyên chen vào.

- Giỡn thôi....là một cái hồng bao và một ngôi biệt thự ở Thành phố T. Đây là phần của ba nhé. Còn phần của mẹ thì mời mẹ lên trao cho con


    Lưu Nhã Ninh nhã nhặn đi lên cùng Nạp Lan bên cạnh mang theo một bộ trang sức bằng kim cương có hoa văn hình hoa anh đào và một cái vương miện khiến cho ai cũng hú vía. Bạch Ngân Hy thầm thì.

- Mẹ lần trước cưới con được cho nhiều trang sức lắm rồi

- Không giống. Đây là mẹ cho người làm hơn một năm rồi.

- Mẹ định cho cô ấy đăng quang hoa hậu à?

- Là hoa hậu trong lòng anh ko phải sao? Anh bắt bẻ mẹ?

     Tiêu Chính Kỳ ko chọc mẹ anh nữa anh chỉ cười nhìn mẹ anh đeo trang sức cho cô.

       Sau khi kết thúc màn làm lễ và đãi tiệc; quan khách, đối tác và truyền thông đã về bớt một nữa. Bạch Ngân Hy thay lại cái váy lúc trước cô chuẩn bị cho đám cưới với Lưu Trạch Nguyên ra. Trang sức cũng tháo ra bớt. Sau đó ngồi thở một lúc.

- Mệt lắm sao?

- Cái váy đó nặng lắm ....
- Em chịu cực rồi...

     Bạch Ngân Hy cùng anh đi ra ngoài sảnh đãi tiệc liền thấy Tôn Kỳ. Tôn Kỳ đi tới nắm lấy tay cô vui vẻ trò chuyện

- Ngân Hy....chúc mừng tân hôn chúc em hạnh phúc..

- Cảm ơn Tôn lão sư.

- Tiêu lão sư, cậu phải xem Ngân Hy như bảo bối mà cưng chiều đừng như ba cậu nói suốt ngày dùng cái mặt lạnh với con bé đó.

- Tôn lão sư, cô ấy là ngoại lệ ....

- Bạch tiểu thư....à không bây giờ phải gọi là Tiêu thiếu phu nhân mới đúng. Chúc mừng chúc mừng.

      Bạch Ngân Hy khoé môi hạ xuống, lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách vs anh ta ko trả lời.

- Vương thiếu gia thật may mắn khi mời được anh đến đây.

- Đâu có là tôi vinh dự nhận được thiệp mời của Tiêu gia anh.

- Cô đây là?

- Tôi là Hứa Ngôn....chào Tiêu lão sư

     Hứa Ngôn đưa tay ra Tiêu Chính Kỳ lơ đi không thèm nhìn đến.
- Chào cô.

- Tiêu thiếu gia thật không nể mặt. Cái bắt tay cũng không tặng người yêu tôi.

- Tính tôi ngay thẳng, tôi đây là cái liếc mắt cũng không thích tặng cô Hứa.

- Anh đi thôi, mặc kệ họ_Bạch Ngân Hy chính là chán ghét bọn họ, cô tỏ ra bài xích.

- Bạch Ngân Hy, cô trèo được cành cây như Tiêu gia thì muốn đạp đổ chén cơm của người khác rồi sao?

     Đám người Lưu Trạch Nguyên từ xa nhìn thấy Vương Khánh Đông đứng kênh kiệu một hồi thì nhìn nhau tỏ ý "xử cậu ta đi" nhưng Lưu Trạch Nguyên ko tiện ra mặt, trước h anh ko thích lộ diện trước truyền thông, còn Lưu Trạch Uyên thì ko đủ sức sát thương. Phó Chính Đình lạnh mặt đi qua chen vào cuộc nói chuyện

- Không chỉ có Tiêu gia mà còn có Lưu gia.

- Lưu gia? Vừa là tình nhân của Lưu đổng lại là vợ của Tiêu thiếu gia. Đúng là...quá xuất sắc
- Vương bát đản, cậu có thấy tình nhân nào được vào gia phả chưa?

- Anh đây là vị thiếu gia nào? Lại là bao nuôi cô Bạch sao?

- Vương bát đản về hỏi lại ông già nhà cậu Phó Chính Đình là ai. Đừng có động đến người của tôi. Nếu không, trong  vòng 1 ngày tôi liền tiễn Vương thị biến mất khỏi giới kinh doanh. Lần đầu cũng như lần cuối cảnh cáo cậu.

- Anh dám.....

- Cút.

      Phó Chính Đình doạ Vương Khánh Đông chạy mất dép. Rồi quay sang nói với thuộc hạ sau lưng

- Kêu Đường Hi kéo cổ phiếu Vương thị xuống cảnh cáo anh ta

- Dạ.

- Ôi trời, Ngầu quá Ngân Hy. Sao bên cạnh em toàn người ngầu thế này.

     Bạch Ngân Hy cười cười, kéo kéo tay Phó Chính Đình

- Sao giận thế?

- Anh giả bộ đấy....hù cậu ta một chút

     Đúng là thái độ quay ngoắt 360°. Mắng Vương Khánh Đông ko còn mặt mũi nhưng nói chuyện với Bạch Ngân Hy vẫn rất ôn hòa
- Chính Kỳ, a học Chính Đình mắng người đi.

- Anh con nhà gia giáo, ko học được.

- Haha....anh đừng làm em mắc cười.

- Không phải ư....?

- Coi chừng anh ấy mắng cả anh bây giờ.

- Anh ko rảnh_Phó Chính Đình liếc ông anh mình một cái rồi quay lưng đi

- Tôn lão sư vào bàn này ngồi ăn với e

    Bạch Ngân Hy dẫn Tôn Kỳ đến một bàn tròn cực lớn. Gồm cả Lục Quân và Phương Huỳnh My.

- Phương quản lý...

- Tôn lão sư, hôm nay chị đẹp thế

- Quá khen rồi, khi nào tới em đây?

- Tôn lão sư, chắc sớm thôi_Bạch Ngân Hy liếc mắt qua Tô Khắc Hoàng kế bên cạnh Phương Huỳnh My. Anh ta cười cười

- Ngân Hy....em ghẹo chị!

- Tiêu tổng, tôi kính anh một ly, chúc anh trăm năm hạnh phúc.

- Tô tổng khách sáo rồi.... Tôi cũng chúc anh sớm có được giai nhân.

    Phương Huỳnh My mặt đỏ lên. Bạch Ngân Hy chỉ cong mắt cười.
- Anh thật nghịch...chọc quản lý của em đỏ mặt rồi.

- Nghịch giống em.....

- Còn mấy vị họ Hàn kia định khi nào thành gia lập thất đây.

- Thiếu phu nhân cô đùa à, có người chịu chúng tôi sao?

- Em làm khó họ rồi _ Phó Chính Đình mắt ngập ý cười hướng đến chỗ cô nói

- Anh cá với em không. Đoán thử 6 người bọn họ ai sẽ yêu đương trước.

- Anh bắt Đường Hi.

     Lưu Trạch Nguyên cong cong môi tham gia vào.

- Em bắt Tam Mộc.

- Không thể nào. Tam Mộc là người không có nguy cơ nhất.

   

      Lưu Trạch Uyên nghi ngờ

- Tứ Mộc mới là người không có nguy cơ nhất_ Bạch Ngân Hy tranh nói.

- Phải không?_ Phó Chính Đình nghi hoặc

- Sao không ai bắt bác sĩ Vũ. Bác sĩ Vũ mới là nguy cơ nhất.

      Đường Hi trốn tránh

     Bọn họ vừa ăn vừa nói xáo động cả một góc. Lưu lão gia gia đứng từ xa nhìn bọn trẻ cười nói nhộn nhịp lại thấy ấm lòng, Lưu gia từ lâu những cảnh như thế này đã xa xỉ quá rồi.
- Bạch lão sư Tiêu lão sư, hai em đều là ca sĩ, trong ngày trọng đại như vậy lại không hát bài nào sao?

- Đúng đấy. Hai người hát một bài đi.

- Anh đi chỉnh micro.

      Tiêu Chính Kỳ nói xong liền đi ra sau sân khấu chỉnh mic chỉnh nhạc

- Alo alo bà xã..."chỉ có cảm giác với e"

    Bạch Ngân Hy cười ha hả. Ai cũng ồ lên tưởng Tiêu Chính Kỳ đang thổ lộ vs cô nhưng thật ra đó là tên bài hát. Tiêu Chính Kỳ vừa đi ra vừa bật mic còn lại đưa cho cô. Nhạc vang lên. Tiêu Chính Kỳ hát trước

"Ánh mắt khó hiểu, lòng dạ thì như kim đáy biển

Chỉ suy đoán thôi cũng khiến anh mất ăn mất ngủ

Có một chút phiền phức cũng thật hấp dẫn. "

- Uwuuuuu.....

     Mọi người trong hội trường trở nên phấn khích hơn với nhịp nhạc tươi vui dồn dập. Bạch Ngân Hy đưa mic lên bắt đầu câu hát tiếp theo
"Chẳng có chút lãng mạn nào, lại thêm phản ứng chậm chạm

  Không đủ tinh tế, đến hoa cũng chọn nhầm màu

  Nhưng em thật mâu thuẫn lại đi thích sự ngốc nghếch của anh"

      Lưu Trạch Nguyên cười cười lắc đầu, anh nhớ đến năm cô 18 tuổi, anh nhờ Tiêu Chính Kỳ đi mua hoa về trang trí phòng cho cô để mời bạn bè đến cùng đón sinh nhật, rèm và bóng bóng đều là trắng và hồng nhạt nhưng Tiêu Chính Kỳ lại ôm về một bó hoa hồng trắng làm hôm đó Bạch Ngân Hy phải ngồi dùng phấn má hồng tô lên hoa.

" Nụ cười đó cho dù ngọt ngào hay xinh đẹp nhưng không phải là em thì chẳng có gì đặc biệt"

"Giọt lệ dù đắng hay mặn đến đâu, chỉ cần anh an ủi thì trời sẽ hoá trong xanh"

"Tựa vào có gần hơn nữa sát hơn nữa, mà thiếu một cái ôm thì cũng thật xa cách"

"Cả thế giới này chỉ có cảm giác với riêng anh thôi"
"Chơi đùa có điên cuồng hoang dã đến đâu, chỉ cần em trừng mắt thì anh sẽ không chơi nữa"

"Con đường dù có xa có rộng đến đâu, chỉ cần anh nắm tay em, em sẽ thấy thật an toàn"

"Anh sẽ ngoan, sẽ dính lấy em, sẽ dịu dàng ân cần, sẽ ko bao giờ để em phải khóc.

Anh chỉ có cảm giác với riêng em thôi đấy"

- Ohhhhhhh.....

    Thính giả bắt đầu quá khích, bài này giống như viết ra để kể mối tình của họ vậy. Tiêu bama cũng dừng lại nói chuyện mà nhìn qua. Khách khứa còn lại trong bữa tiệc cũng nhìn đến chỗ đôi trẻ

"Chu đáo nhưng dính người, thích khóc nhưng lại rất dịu dàng

  Có khi thì ngây thơ, có khi lại rất tà ác

Đối với em thật muốn trêu đùa nhưng lại không nỡ"

" Xin hãy tiếp nhận chất dinh dưỡng để cân bằng não bộ

Muốn anh mau xuất hiện nhưng động tác lại chậm chạp
Làm sao để thừa nhận rằng em không thể thiếu anh?"

" Nụ cười đó cho dù ngọt ngào hay xinh đẹp nhưng không phải là em thì chẳng có gì đặc biệt"

"Giọt lệ dù đắng hay mặn đến đâu, chỉ cần a an ủi thì trời sẽ hoá trong xanh"

"Tựa vào có gần hơn nữa sát hơn nữa, mà thiếu một cái ôm thì cũng thật xa cách"

"Cả thế giới này chỉ có cảm giác với riêng anh thôi"

"Chơi đùa có điên cuồng hoang dã đến đâu, chỉ cần em trừng mắt thì anh sẽ không chơi nữa"

"Con đường dù có xa có rộng đến đâu, chỉ cần anh nắm tay em, em sẽ thấy thật an toàn"

"Anh sẽ ngoan, sẽ dính lấy em, sẽ dịu dàng ân cần, sẽ ko bao giờ để em phải khóc.

Chỉ có cảm giác với riêng a/em thôi"

     Bài hát kết thúc những tràn vỗ tay vang lên như pháo nổ.

     Bạch Ngân Hy và Tiêu Chính Kỳ nhìn nhau cười tươi như hoa, họ chỉ nghĩ là hát vui thôi không ngờ mọi người lại phấn khích như vậy.
******

- Tinh gia, hôm nay Tiêu Chính Kỳ thành hôn, cô dâu là vợ của Lưu Trạch Nguyên. Có vẻ cũng là người phụ nữ của Phó Chính Đình.

- Hửm....huynh đệ cộng thê? Thú vị rồi đây.....trò chơi này.....bắt đầu rồi....

- Tinh gia, vậy.....

- Theo dõi Tiêu Chính Kỳ và cô ta

- Rõ.

     Lam Tinh Vũ lắc lắc ly rượu đỏ nhấp một ngụm lại thì thầm "Phó Chính Đình....uống rượu mừng cũng ko mời tôi. Tôi từ xa chúc anh vậy chúc anh...trăm...năm...hạnh...phúc"