Con Nhà Giàu

Chương 354



CHƯƠNG 354: ĐÃI NGỘ CỦA SINH VIÊN CHUYỂN TRƯỜNG

Tô Lệ Hàm đã nghe được rõ ràng rành mạch.

Ám thị của Trần Bạch Lan cũng đã rất rõ ràng rồi.

Lúc này, trong lòng Tô Lệ Hàm có chút đau đớn.

Vốn dĩ còn tưởng rằng mọi chuyện đều đơn giản như thế, có thể cùng Trần Lạc Thần đi đến cuối cùng.

Nhưng mà, bây giờ xem ra, căn bản là không thể nào.

Đúng vậy, trước kia Trần Lạc Thần không nói hết tất cả cho mình, mình chỉ cảm thấy anh ấy là một cậu công tử nhà giàu ở Kim Lăng thôi.

Thế nhưng thân phận cùng bối cảnh thực sự của anh ấy, là người mà một người bình thường có thể tiếp cận được hay sao.

“Thế nên là Lệ Hàm, sau khi trở về em suy nghĩ một chút đi, xem nên dùng phương thức nào tiếp tục ở bên Lạc Thần !”

Trần Bạch Lan vỗ vỗ vai Tô Lệ Hàm: “Tối nay em ở lại đây đi, ngày mai chị sẽ cho người đưa em về, ngoài ra, hòn đảo Thiên Cung này của chị, về sau em muốn tới thì cứ tới ! Nhưng mà có điểm này, Lệ Hàm, em phải đồng ý với chị, vẫn là chuyện trước đó chị đã căn dặn thôi, việc hai chúng ta gặp nhau, không được nói cho Lạc Thần biết !”

Tô Lệ Hàm tự nhiên gật gật đầu.

Có thể nhìn ra được, Trần Bạch Lan thật sự rất thích Tô Lệ Hàm, nhưng mà, có một số chuyện Trần Bạch Lan cũng không thể làm gì được, kết quả cụ thể ra sao, phải xem Tô Lệ Hàm và Trần Lạc Thần làm như thế nào.

Trần Bạch Lan chỉ là đau lòng cho bọn họ, nên mới nói rõ ràng mọi chuyện trước mà thôi.

Buổi tối này, Tô Lệ Hàm một đêm không ngủ.

Có mấy lần nghĩ muốn gọi điện thoại cho Trần Lạc Thần, nhưng mà, bây giờ mình lại có việc gì cần Trần Lạc Thần giúp đỡ sao.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối, mình chưa từng làm được gì cho Trần Lạc Thần cả, chỉ có Trần Lạc Thần vẫn luôn giúp đỡ mình thôi !

Giống như bây giờ này, cuộc sống của mình ở Cảng Đông, cũng cần đến sự giúp đỡ của Trần Lạc Thần, nếu không, đến Dương Hoa Lệ mình cũng đối phó không nổi.

Nếu muốn lâu dài với Lạc Thần, mình buộc phải học được cách độc lập, có như vậy sau này mới có thể vì Trần Lạc Thần phân ưu, mà không phải thêm rắc rối cho anh ấy.

Tô Lệ Hàm thầm nhắc nhở chính mình……

Cũng vào lúc này, Trần Lạc Thần vừa mói lật người trên giường.

Cầm điện thoại lên, theo thói quen muốn gọi điện cho Tô Lệ Hàm.

Đã có hai ba ngày không liên lạc rồi, nếu nói một chút cũng không nhớ là giả.

Nhưng mà cuối cùng nghĩ nghĩ một hồi, vẫn từ bỏ, Tô Lệ Hàm có lẽ vẫn còn chưa nguôi tức giận, đợi qua thêm vài ngày nữa mình sẽ đích thân tới Cảng Đông giải thích rõ ràng cho cô ấy.

Thuận tiện ở bên cô ấy một thời gian.

Nhưng mà vẫn nên gửi cái tin nhắn nhỉ, kêu Tô Lệ Hàm nghỉ ngơi sớm một chút chẳng hạn.

Uhm !

Mọi việc đã giải quyết ổn thỏa rồi, đợi đến ngày mai, mình sẽ chuyển tới đại học Thục Xuyên, dùng thân phận sinh viên chuyển trường nghe ngóng một chút tin tức về cô gái kia.

Sau khi biết được thân phận của Trần Lạc Thần, bên phía nhà trường cũng rất hỗ trợ, đương nhiên, yêu cầu của Trần Lạc Thần là khiêm tốn một chút, không muốn nhà trường rêu rao ra ngoài, dẫu sao mình cũng không phải là sinh viên chuyển trường thật mà.

Về phần lớp học, thì sắp xếp cho vào cùng lớp với Vương Tiểu Hoa là được.

Vương Tiểu Hoa chính là con trai của người hướng dẫn viên du lịch kia, là một cậu chàng mập mạp thông minh.

Đợi đến sáng ngày hôm này, Trần Lạc Thần liền hẹn Vương Tiểu Hoa cùng đi với nhau.

“Hey hey, cậu cả, đây chính là trường học của chúng ta đấy ! Hôm nay tôi sẽ dẫn cậu đi vòng vòng xung quanh thăm quan nhé !”

“Tôi có phải cậu cả gì đâu, cậu cứ gọi tôi là Trần Lạc Thần đi……” Trần Lạc Thần bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

“Được thôi cậu cả Trần Lạc Thần !”

Trần Lạc Thần: “……”

Sau đó hai người cùng nhau đi tới phòng học.

Lúc này, bên trong phòng học cũng có không ít người.

Vừa thấy Vương Tiểu Hoa dẫn Trần Lạc Thần đi vào, mọi người đều biết, đây chính là sinh viên chuyển trường mà giáo viên hướng dẫn nhắc đến trong nhóm lớp sáng nay.

Mà giáo viên hướng dẫn, từ sáng sớm đã đợi sẵn trong lớp rồi.

“Bạn…… bạn học Trần Lạc Thần, chỗ ngồi của em đã được sắp xếp rồi, em ngồi xuống đây trước đi !”

Giáo viên hướng dẫn nói.

Kì thực Trần Lạc Thần đã nói trước rồi, đừng chiếu cố đặc biệt gì anh, anh chỉ tới đây làm sinh viên chuyển trường có mấy ngày thôi mà.

Nhưng nói thì nói vậy, đãi ngộ của Trần Lạc Thần, rõ ràng vẫn không giống những người khác.

Trực tiếp ngồi xuống vị trí ngay hàng đầu.

“Thầy hướng dẫn, chỗ này có phải của cậu ta đâu, đây là chỗ của anh Phi mà, sao lại để cậu ta ngồi chứ !’

Đột nhiên đúng vào lúc này, một bạn nữ đứng dậy, chỉ về phía Trần Lạc Thần, trên mặt đầy vẻ bất mãn nói.

“Từ Dương Dương, bạn Trần Lạc Thần vừa mới chuyển đến, sao em có thể nói như vậy được, cứ để Trần Lạc Thần ngồi ở đây đi, đợi Lương Phi tham gia thi đấu trở về, thầy sẽ sắp xếp chỗ ngồi khác cho bạn ấy.”

Giáo viên hướng dẫn bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, nói.

“Dựa vào cái gì chứ !”

Từ Dương Dương sốt ruột giậm chân, từ phía sau mang theo mấy phần tức giận, chán ghét nhìn về phía Trần Lạc Thần.

“Từ Dương Dương, em là lớp trưởng, sao có thể nói như vậy được chứ, được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi !”

Giáo viên hướng dẫn nói xong, cười cười với Trần Lạc Thần một cái, sau đó rời khỏi phòng học.

Tiếp đó, chính là những tiếng xì xào bàn tán của các bạn học.

Đa phần đều đang nói, đắc tội lớp trưởng, sau này Trần Lạc Thần sợ rằng khó sống đấy các kiểu.

Vốn dĩ, bất kể đoàn thể nào cũng đều có thói quen bắt nạt ma mới thôi.

Đi học cũng thế, đi làm cũng vậy, đều như thế cả.

Vì thế mọi người đều theo bản năng sinh ra địch ý khó giải thích với Trần Lạc Thần vừa chuyển tới, cứ như thể Trần Lạc Thần chuyển tới đây rồi, sẽ cướp mất thứ gì của bọn họ không bằng.

Nhưng mà Trần Lạc Thần cũng không quá so đo với mấy chuyện này.

Mục đích của Trần Lạc Thần rất rõ ràng, đương nhiên sẽ không để ý tới những va va chạm chạm ấy.

Về phần sau khi thấy mình ngồi xuống, Từ Dương Dương nói đủ loại lời khó nghe với mình, anh cũng chẳng thèm tính toán.

Đợi đến hết tiết, Từ Dương Dương cùng với mấy chị em tốt của mình thì thầm một hồi, sau đó lườm Trần Lạc Thần một cái, liền rời khỏi phòng học, tới nhà vệ sinh.

Còn những bạn học trong lớp, dường như cũng không muốn nói chuyện với Trần Lạc Thần.

“Cậu…… Trần Lạc Thần, bạn Trần Lạc Thần !”

Ở đây, chỉ có mình Vương Tiểu Hoa là biết Trần Lạc Thần thôi, nếu như không phải Trần Lạc Thần không cho nói thân phận của mình ra, vừa nãy lúc Từ Dương Dương oán giận anh, Vương Tiểu Hoa đã muốn đứng ra rồi.

“Lời lớp trưởng nói, anh cũng đừng quá để trong lòng, cô ấy có bệnh đấy, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ đâu !”

Vương Tiểu Hoa nói.

“Ha ha, không sao, đúng rồi, lớp trưởng Từ Dương Dương bị bệnh gì cơ?”

Trần Lạc Thần không nhịn được cười khổ, nói.

“Ầy ầy, cô ấy à, nói thế nào nhỉ, nói cô ấy nịnh nọt gió chiều nào che chiều ấy cũng không phải, nhưng bảo cô ấy công bằng đối xử bình đẳng với mọi người lại càng không đúng, nếu như gió chiều nào che chiều ấy, thì thực ra cô ấy chỉ nghiêng về có đúng một người thôi, nếu nói đối xử bình đẳng, thì cũng chỉ bình đẳng với duy nhất mội người thôi ! Còn những người khác, cô ấy đều không nhìn vào mắt, ví dụ như tôi đây, trước giờ cô ấy chưa từng để ý tới tôi, các bạn nam khác trong lớp cô ấy cũng không để ý tới bao giờ !”

Vương Tiểu Hoa nói.

“Ồ? Cậu đừng nói với tôi, trong lòng cô ấy chỉ có duy nhất cái người tên là Lương Phi kia đấy nhé?”

Trần Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu cười một cái.

Vừa nãy Trần Lạc Thần cũng nhìn ra được, mình có vẻ đã cướp mất chỗ ngồi của cái cậu bạn tên Lương Phi kia, thế nên mới dẫn đến bất mãn của Từ Dương Dương, sau đó, liền bắt đầu oán giận mình.

“Đúng, chính là Lương Phi đó, mẹ ơi, cũng không biết Từ Doanh Doanh trúng phải bùa mê thuốc lú gì, cái tên Lương Phi kia không phải chỉ là trong nhà có chút tiền liền thích khoe khoang thôi à, vậy mà lại mê hoặc được Từ Doanh Doanh, từ năm nhất đại học tới tận năm ba, trong lòng vẫn chỉ có mình Lương Phi thôi, đừng nói là anh, lần trước một cô bạn thân từ nhỏ tới lớn đến học cùng với nhau của cô ấy, chỉ vì nói một câu không tốt về Lương Phi thôi, kết quả anh đoán được không, Từ Doanh Doanh vung tay cho một cái tát, tát cho cô bạn thân kia ngây cả người luôn ! Nghĩ liền biết Từ Doanh Doanh si mê Lương Phi kia thế nào, vậy nên cô ấy mới đối xử với anh như vậy đấy !”

“Vậy xem ra sau này tôi phải trốn kỹ một chút rồi !”

Trần Lạc Thần cười khổ nói.

Dẫu sao mình đến đây là để tìm người mà, không muốn gây chuyện thị phi chút nào.

Lúc đang cùng Vương Tiểu Hoa nói chuyện, Từ Doanh Doanh cùng đám bạn của cô ta đã quay trở lại……