Con Nhà Giàu

Chương 133



CHƯƠNG 133: CHÍNH LÀ ANH TRAI BÌNHPHÀM ĐÃ CỨU TÔI.

Vương Tiểu Đề vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần cũng làm như có thật là nhích vào bên trong.

Đột nhiên khinh thường mắng một câu.

Người như thế này, cô ta gặp được rất nhiều rồi.

Không quan tâm chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần là chuyện lớn, luôn luôn thích giả vờ giả vịt, đi lên hỏi han tình huống, như thể người khác không biết năng lực của ông ta như thế nào.

Hiện tại Trần Lạc Thần chính là người như thế.

“Đúng vậy! Làm màu cái gì cơ chứ? Cẩn thận nhét chính mình vào bên trong!”

“Thằng nhóc này thật sự đủ rồi, Tiểu Đề cô xem, cậu ta thật sự chen đi vào!”

Lúc này, một cô bạn gái chỉ vào Trần Lạc Thần rồi nói.

Trần Lạc Thần lười để ý đến bọn họ.

Trần Lạc Thần đi lên chậm, lúc này thấy Lý Phi Hồng đã hỏi xong chuyện rồi, đương nhương phải đi theo vào để tìm Mạnh Mỹ Dung về.

“Anh Trần, đã biết địa điểm rồi, các anh em cũng đã đi lấy xe, chúng ta lập tức xuất phát!”

Lý Phi Hồng thấy có nhiều người, lúc này bèn khẽ nói nhỏ với Trần Lạc Thần một câu.

Mà tiếng gọi anh Trần này cũng bị mấy bà chủ Xảo Xảo đứng bên cạnh trùng hợp nghe được.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều hoảng sợ mở to mắt.

Anh… Anh Trần?

Anh Trần của phố thương nghiệp Kim Lăng?

Chết tiệt!

Trong vòng này của bọn họ đã lưu truyền rộng rãi, anh Trần, bình thường đi học ở trường đại học Kim Lăng, rất bận rộn, ai cũng không biết thân phận thật của anh ta.

Nhưng danh tiếng lại vang dội khắp Kim Lăng.

Làm ông chủ lớn, sao mấy người Xảo Xảo có thể không biết cho được.

Trời ạ! Không thể tưởng tượng được anh Trần chính là học trò của Mạnh Mỹ Dung, hơn nữa, chính mình thế mà còn để anh Trần đến làm thêm cho mình?

“Anh Trần, hiểu lầm, có một số việc đều là hiểu lầm!”

Sắc mặt Xảo Xảo xấu hổ, vội vàng giải thích.

Trần Lạc Thần không để ý đến bọn họ mà lập tức rời khỏi trung tâm đám đông.

Lý Phi Hồng hừ lạnh một tiếng: “Quản tốt miệng của các người, chuyện này, trở về sẽ… Tính số với các người!”

Sau đó một đám người vội vàng rời đi.

Chỉ để lại Xảo Xảo sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức câm như hến.

“Ôi đậu xanh, đậu xanh! Sao Trần Lạc Thần lại rời đi cùng bọn họ rồi, vừa rồi bọn họ nói cái gì? Anh Phi Hồng kia hình như rất khách khí với Trần Lạc Thần!”

Trong đám người, tuy rằng không nghe được Trần Lạc Thần và Lý Phi Hồng nói cái gì.

Nhưng người có mắt đều có thể nhìn ra Lý Phi Hồng rất tôn trọng Trần Lạc Thần.

Mấy người Vương Tiểu Đề đều hơi ngây người.

“Tôi cũng không biết!”

Vương Tiểu Đề thầm nói một câu trong lòng.

Không biết vì sao, ngay tại vừa rồi, khi Trần Lạc Thần được một đám người vây quanh rời đi, Vương Tiểu Đề bỗng nhiên cảm thấy Trần Lạc Thần đẹp trai khác thường, đặc biệt khí phách.

Thậm chí, trong lòng Vương Tiểu Đề có một phỏng đoán lớn mật.

Phỏng đoán này khiến cả người cô ta chấn động mãnh liệt:

“Chẳng lẽ, Trần Lạc Thần chính là anh Trần?”

A!

Điều này sao có thể!?

Không có khả năng!

Lại nói ngoài cửa quán bar, lúc này có đến chục chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn màu đen đang đậu ở đó.

Trần Lạc Thần ngồi ở chiếc xe ở trung tâm.

Đoàn người nhanh chóng chạy tợi một khách sạn tên là Du Long!

Giờ phút này, một gian phòng bên trong khách sạn Du Long.

“Không, không… Không cần, cứu mạng… Cứu mạng!”

Mạnh Mỹ Dung bị ném mạng lên giường, đã uống quá chén, cô ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người không có chút khí lực nào.

Chỉ là ý thức vẫn còn.

Đang hữu khí vô lực kêu to.

“Ha ha ha! Người đẹp, kêu đi, kêu to hơn nữa đi, cho dù cô kêu rách họng cũng không ai cứu cô đâu!”

Trương Đại Sơn cởi áo, vừa cởi vừa cười với Mạnh Mỹ Dung.

Nhìn thấy người đẹp trên giường, nước miếng chảy ra ròng ròng.

Trương Đại Sơn ông ta tung hoành giang hồ tới nay, võ thuật khắp biển trời, chỉ cần ông ta nhìn trúng người phụ nữ nào, gần như không có thời điểm nào để con mồi chạy thoát.

Huống chi, người đẹp tên Mạnh Mỹ Dung này còn dám đánh ông ta trước mặt mọi người.

Chuyện này đúng là lần đầu tiên.

Làm cho giờ phút này, ngoài dục vọng sôi sục, Trương Đại Sơn còn có khoái cảm được trả thù.

Về phần bạn thân Xảo Xảo của Mạnh Mỹ Vọng, ha ha, chỉ cần hỏi cô ta một câu, tiền quan trọng hay là tình bạn quan trọng?

Lúc trước ở quán bar, chính mình cho cô ta một ánh mắt, cô ta lập tức hiểu được ánh mắt ấy có ý tứ gì!

Dù sao mình chính là người đầu tư lớn nhất của quán bar chồng cô ta mở.

“Người đẹp, tôi đến đây!”

Trương Đại Sơn đều sắp chảy nước miếng, lập tức khó dằn nổi mà muốn xông lên.

Nhưng đúng lúc này.

Rầm một tiếng.

Cửa phòng khách sạn bị phá mở ra.

Sau đó, một đám người mặc đồ đen mạnh mẽ xông vào.

“Mẹ nó, làm cái gì đấy?”

Trương Đại Sơn sợ hãi, vội vàng lui đến một bên.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy Lý Phi Hồng, ánh mắt lại trở nên nịnh nọt.

“Chà! Là người anh em Hồng Nhạn mà, tôi còn tưởng là ai cơ? Ha ha, rồng đến nhà tôm, người một nhà, không nhận ra người một nhà à?”

Lý Phi Hồng nổi danh ở phố thương nghiệp Kim Lăng, đối với Lý Chấn Quốc mà nói, đây tuyệt đối là người dưới một người, trên vạn người.

Trương Đại Sơn thường đến Kim Lăng, sao có thể không biết Lý Phi Hồng là nhân vật tàn nhẫn ở Kim Lăng!

“Con mẹ mày, mày chờ chết đi!”

Lý Phi Hồng một chân đá văng Trương Đại Sơn.

Nhìn thấy Mạnh Mỹ Dung bảy phần say, ba phần tỉnh trên giường, cung kính nói.

“Cô Mạnh, để cô phải sợ hãi rồi, có người phái chúng tôi đến cứu cô!”

Lý Phi Hồng nói xong, nhanh chóng vung tay lên.

Lập tức có một bác sĩ nữ đi tới, cũng không biết làm gì quanh Mạnh Mỹ Dung, lại cầm khăn lông ướt lau mặt cho Mạnh Mỹ Dung.

Mới chưa đến nửa giờ, Mạnh Mỹ Dung đã tỉnh táo hơn nửa.

“Ông Lý, cảm ơn ông!”

Mạnh Mỹ Dung kinh hãi sửa sang lại quần áo trên người mình, vừa nghi hoặc nói:

“Ông Lý, là ai nói ông tới cứu tôi?”

Mạnh Mỹ Dung đứng dậy, ngữ khí mang theo vài phần khẩn trương, lại có vài phần hưng phấn.

Đương nhiên phải hưng phấn rồi!

Ngay tại thời khắc nguy cấp, Lý Phi Hồng tiếng tăm lừng lẫy của phố thương nghiệp Kim Lăng dẫn theo một đám người chạy vào cứu mình.

Hơn nữa Lý Phi Hồng còn cung kính với mình như vậy.

Ông ta được người sai bảo, chứng tỏ người sai bảo ông ta còn là một nhân vật lớn khó lường hơn.

Về phần vị bạn tốt Xảo Xảo kia của cô ta, đã sớm bị Mạnh Mỹ Dung tự động đánh pass.

Bản thân gặp phải hiểm cảnh như vậy, Xảo Xảo không thoát được quan hệ.

Lại nói cho dù cô ta phát hiện lương tâm nên đi cứu mình, cũng tuyệt không có năng lực làm cho anh Phi Hồng cung kính với mình như thế được!

Cho nên, chuyện đầu tiên Mạnh Mỹ Dung làm sau khi tỉnh táo lại chính là hỏi rõ ràng.

“Về phần ai, thứ lỗi cho tôi không thể trả lời, chỉ là anh ấy đã dặn, nếu cô hỏi chuyện này thì nói cho cô, anh ấy là một người bình thường!”

Lý Phi Hồng nói.

“A! Là một anh Bình Phàm sao?”

Lúc này Mạnh Mỹ Dung mới bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên.

Chỉ là người bình thường, còn không phải là anh Bình Phàm sao?

Hơn nữa, chính mình căn bản không quen biết nhân vật lớn nào ngoài anh Bình Phàm!

Cứ như vậy, tất cả mọi chuyện dường như có thể xâu chuổi lại.

Không phải lúc trước có người đoán anh Bình Phàm chính là anh Trần gì đó à?

Rất nhiều người cũng không tin chuyện này.

Nhưng hiện tại xem ra có thể làm cho Lý Phi Hồng như vậy chỉ có thể anh Lạc Thần chính là người được gọi là anh Trần kia.

Mọi chuyện khẳng định là như vậy, hôm nay quán bar khai trương, anh Bình Phàm cũng đến chơi, thấy cảnh mình bị người làm khó.

Cho nên lập tức gọi một cuộc điện thoại phái người đi cứu mình.

Nhất định là như vậy!

Cảm giác tuyệt vọng hoảng sợ vừa rồi của Mạnh Mỹ Dung hoàn toàn tan thành mây khói sau những chuyện vừa xảy ra này.

“Cô Mạnh, cấp trên đã dặn dò để chúng tôi đưa cô về trường học an toàn, cô vẫn nên về trước đi, những chuyện còn lại cứ giao cho cấp dưới chúng tôi là được!”

Tuy rằng không biết Mạnh Mỹ Dung và anh Trần có quan hệ gì, nhưng anh Trần cứu cô ta thì tất nhiên quan hệ không tầm thường. Mình cứ cẩn thận lấy lòng thì tuyệt không sai!

Trong lòng Lý Phi Hồng nghĩ như vậy.

“Được, ông Lý, tuy nhiên trước khi tôi đi, có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Mạnh Mỹ Dung bỗng nhiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Đại Sơn đang ở trong góc tường.

Lý Phi Hồng gật đầu: “Cô cứ nói!”

“Để cấp dưới của ông cho tôi mượn gậy kích điện trong tay anh ta một chút!”

Mạnh Mỹ Dung vừa nói vừa lạnh lùng quét mắt sang phí Trương Đại Sơn, làm cho lòng Trương Đại Sơn rơi xuống đáy cốc…

“Cô cô cô… Cô muốn làm gì?”