Cô Gái Địa Ngục

Chương 179: Đứa bé đầu to



Edit: Frenalis

Tôi thò đầu ra nhìn, cửa thôn dưới mặt đất thế mà dần dần nhô lên, thoạt nhìn như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi lòng đất.

Bỗng dưng tôi nhớ ra, vợ chồng Lý Tam nói sau khi con gái họ chết, họ sẽ chôn ở cửa thôn để hàng ngàn người giẫm đạp, như vậy ma quỷ sẽ không dám đến nhà họ quấy phá.

Cửa thôn dưới mặt đất, rốt cuộc đã chôn bao nhiêu bé gái oan mạng?

Con người có thể chuyển kiếp đầu thai là chuyện rất khó khăn, nhưng những bé gái này vừa mới sinh ra, còn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này đã bị cha mẹ ruột giết chết, và còn bị chôn ở cửa thôn để hàng ngàn người giẫm đạp, chịu đựng sự tra tấn tồi tệ.Có thể tưởng tượng, các bé gái này oán hận đến mức nào, oán hận tích lũy ngày tháng sẽ hóa thành những con quỷ đáng sợ ra sao.

"Ngồi xuống!" Chu Nguyên Hạo hét lớn một tiếng, nhấn ga đến hết cỡ. Chiếc xe van thế mà bay lên, trực tiếp từ đống đất nhỏ phía trên bay đi, nặng nề rơi xuống mặt đất, rung lắc khiến tôi suýt nữa nôn ra tất cả thức ăn tối hôm qua.

Thôn trưởng cùng đám người truy đuổi cũng đến cửa thôn, bỗng nhiên vang một tiếng, đống đất nhỏ vỡ vụn, một bé gái khổng lồ bò ra từ trong đó.

Bé gái này có vẻ ngoài vô cùng kinh dị. Thân hình em bé không khác gì em bé bình thường, nhưng đầu lại to hơn gấp bốn năm lần. Trên người em bé đầy những vết sẹo do tàn thuốc, trên đầu, trên thân, thậm chí lòng bàn chân đều cắm đầy kim châm.

Tôi cảm thấy trong lòng phát lạnh. Những bé gái bị chôn vùi dưới đất kia, khi còn sống đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Thiện ác đến cuối cùng cũng có báo." Chu Nguyên Hạo sắc mặt âm trầm nói, "Bọn chúng đã gieo ác, giờ phải tự gánh lấy hậu quả."

Bé gái đầu to bò lên đống đất, gào thét về phía đám dân làng. Người đàn ông khoảng 50-60 tuổi, có vẻ là thôn trưởng, run rẩy dừng bước, cầm lấy cây súng săn rỉ sét trong tay, trợn mắt hốc mồm vì sợ hãi.

Bé gái từ từ bò xuống khỏi đống đất, đột nhiên há miệng, phun ra một chiếc kim châm từ trong miệng về phía đám dân làng. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám dân làng ngã lăn ra đất, che mặt, khói xanh bốc ra từ kẽ ngón tay.

Thôn trưởng run rẩy cầm súng nhắm vào bé gái: "Đừng, đừng đến đây! Nếu đến nữa tao sẽ bắn!"

Bé gái đột ngột lao về phía mặt hắn. Thôn trưởng trong tình thế cấp bách bóp cò, tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc. Cây súng săn vỡ nòng, nổ tung nửa đầu của hắn, máu thịt be bét rơi trên mặt đất.

Xe của chúng tôi càng chạy càng xa, tôi lo lắng nói: "Anh linh đều là những thứ tà ác, lại không phân biệt được thiện ác, lấy việc giết chóc làm vui, tương lai sợ rằng sẽ làm hại một phương."

Chu Nguyên Hạo nói: "Không cần lo lắng, anh sẽ để Trịnh thúc thông báo cho tổ thứ ba, để họ đến giải quyết."

Thiểm Tây là một vùng đất đầy sự kiện linh dị, tổ thứ ba của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X, nghe nói đội ngũ này rất mạnh, một trong những đội hàng đầu cả nước.

Tôi quay đầu nhìn về hướng thôn làng, toàn bộ thôn chìm trong biển lửa đỏ rực, thi thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Ba người phụ nữ chúng tôi giải cứu run rẩy co lại thành một nhúm trên ghế sau. Tôi quay đầu nói với họ: "Chúng tôi sẽ đưa các cô đến đồn cảnh sát. Hãy kể lại  chi tiết cho cảnh sát những gì các cô đã chứng kiến. Nhưng chuyện của chúng tôi, các cô nhất định phải giữ bí mật, hiểu chưa?"

Ba người phụ nữ vội vàng gật đầu. Chu Nguyên Hạo nói: "Không thể đưa họ đến đồn cảnh sát gần đây. Chúng ta sẽ đi đến huyện lân cận."

Tôi im lặng không có ý kiến. Cái làng này mua bán phụ nữ, sát hại bé gái trong suốt thời gian dài nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Nói cảnh sát địa phương không biết, ai cũng sẽ không tin.

Xe chạy rất nhanh, Chu Nguyên Hạo đã biến chiếc xe van thành xe thể thao tốc độ. Nơi đây giáp ranh với huyện lân cận, chỉ chưa đầy một tiếng là đến đồn cảnh sát.

Lúc này trời mới tờ mờ sáng. Ba người phụ nữ xuống xe, bỗng quỳ xuống cùng nhau, khóc nức nở: "Hai vị đại ân đại đức, chúng tôi sẽ không bao giờ quên, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa báo đáp."

Nói xong, họ dập đầu ba cái rất mạnh. Trong nháy mắt, tôi như cảm thấy linh khí trong cơ thể mình dồi dào hơn một chút.

Chu Nguyên Hạo giải thích rằng đó là công đức. Khi làm việc tốt, lập công đức, nếu là người bình thường, tự nhiên sẽ có người ghi nhận. Còn đối với người tu đạo, công đức càng có tác dụng trực tiếp, giúp ích cho việc tu hành.

Chúng tôi tiếp tục lái xe một đường lên phía Bắc. Ngày thứ hai, Trịnh thúc gọi điện thoại cho biết tổ thứ ba đã đến nơi. Họ đã tiêu diệt Lệ Quỷ đã sát hại toàn bộ dân làng và giải cứu được một số phụ nữ trẻ tuổi bị lừa bán từ hầm ngầm của một số hộ gia đình.

Những phụ nữ đó vô cùng thảm thương, cơ thể đầy thương tích. Một số người đã có vấn đề về tinh thần. Nghe nói có người vừa bị bán đến còn biết nói tiếng Anh, nhưng giờ đã không còn bình thường. Vừa nhìn thấy ánh sáng là la hét, nhìn thấy người cũng la hét, chỉ cần có ai đến gần là lại đá lại đánh.

Tổ thứ ba không có cách nào, đành phải tiêm thuốc an thần cho họ rồi đưa đến bệnh viện tâm thần. Cảnh sát ở đó sẽ hỗ trợ tìm kiếm cha mẹ của họ.

Bé gái bị đóng đinh vào bụng đã được bệnh viện cứu giúp và thoát khỏi nguy hiểm. Khi sức khỏe hồi phục, em sẽ được đưa đến viện mồ côi chờ người nhận nuôi. Ba người phụ nữ kia cũng được đưa về quê.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có một kết thúc tốt đẹp.

Chúng tôi vừa đi vừa chơi, hai ngày sau đã đến thành phố Tây An. Thành phố này mang đậm phong cách cổ điển, với những kiến trúc cổ kính có thể dễ dàng nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Chúng tôi tìm một khách sạn năm sao để ở, sau đó đi ra ngoài dạo chơi. Địa điểm đầu tiên chúng tôi đến là tòa tháp chuông cổ kính nổi tiếng.

Trên lầu chuông có biểu diễn, tuy trình độ của diễn viên không cao nhưng không khí rất tốt. Chúng tôi xem xong biểu diễn rồi xuống dưới, đi dạo trên phố mua sắm phía sau lầu chuông và mua rất nhiều đặc sản địa phương.

Khi đi ngang qua một cửa hàng chuyên bán tượng Phật, tôi bỗng ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng.

Tôi vô thức dừng bước chân. Mùi hôi này giống như mùi cổ độc.

Tôi nhìn vào bên trong cửa hàng, thấy một ông lão tóc bạc trắng đang cầm gậy chống đứng xem một pho tượng Quan Âm. Chủ cửa hàng mặc áo choàng đỏ rực đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về pho tượng và cố gắng thuyết phục ông lão mua.

Mùi hôi thoang thoảng kia chính là từ người ông lão tỏa ra, nhưng trên người ông lão lại toát lên một cỗ huyết khí dày đặc. Huyết khí nặng như vậy chỉ có thể có được ở những người từng ra chiến trường, giết chóc vô số người.

Ông lão này không đơn giản.

Lúc tôi định bước đi, ông lão bỗng lắc lư rồi ngã xuống.

Tôi thầm chửi thề trong lòng. Ban đầu tôi định mặc kệ và đi tiếp, nhưng khi nhìn thấy ông lão ngã, lòng trắc ẩn của tôi trỗi dậy. Tôi không thể nào bỏ qua ông lão được.

Chu Nguyên Hạo dường như nhận ra sự do dự của tôi, anh thở dài bất đắc dĩ: "Muốn giúp thì cứ giúp đi, coi như làm việc thiện."

Tôi cười khổ hai tiếng rồi bước vào cửa hàng. Chủ tiệm đang gọi điện thoại cho ai đó, nhưng không phải gọi xe cứu thương mà là gọi người đến dọn dẹp ông lão ngất xỉu, để tránh rắc rối cho mình.

"Ông lão này làm sao vậy?" tôi hỏi.

Chủ tiệm có vẻ khó chịu. Ban đầu hắn định âm thầm đưa ông lão đi, nhưng hai chúng tôi vừa đến, có người chứng kiến nên hắn không dám làm vậy.

Chủ tiệm vội vàng giải thích: "Vị khách này muốn mua tượng Quan Âm, không biết sao lại ngất xỉu. Chuyện này không liên quan gì đến tôi."

"Để tôi xem thử."

Tôi ngồi xuống trước mặt ông lão, kiểm tra cơ thể ông và phát hiện trên cổ họng ông có một sợi dây đỏ mỏng. Sợi dây này kéo dài xuống dưới và đi vào rốn của ông, trông giống như vết sẹo phẫu thuật mở ngực.

Mặt tôi trở nên nghiêm trọng.

Chủ tiệm bực bội: "Cô là bác sĩ sao? Không phải bác sĩ thì không nên đụng vào bệnh nhân. Nếu xảy ra chuyện gì thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm."

Giọng nói của hắn rất lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường. Người Trung Quốc vốn thích náo nhiệt, vì vậy một đám đông gồm những ông lão bà lão đã tụ tập xung quanh, vây kín cửa hàng.

Một bà lão mặc áo đỏ nhìn tôi chằm chằm: "Cô gái, nhìn cô trẻ như vậy, không giống bác sĩ đâu. Đừng tốt bụng lo chuyện bao đồng."

Tôi chưa kịp trả lời thì một cô gái xinh đẹp đã chen vào đám đông, nhìn thấy ông lão nằm trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, lên tiếng gọi: "ông nội!", rồi nhào tới.