Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 231: Cùng Nhị Gia Ngả Bài





Ngay lúc tôi giơ chủy thủ xông đến trước mặt Hỏa Vân Thương, hai bàn tay máu của hắn vỗ lên mặt chủy thủy trong tay tôiHít…Hỏa Vân Thương vừa thi triển tuyệt kỹ “tay không đón dao sắc” thì hai bàn tay máu của hắn như là bị dội nước sôi, xì xèo bốc lên khói trắng!“Ah!”Hỏa Vân Thương kêu to một tiếng hai tay tăng vọt hướng về bả vai của tôi đánh tới, đem thân thể của tôi đánh văng ra xa năm, sáu mét.“Công tâm ngũ thủy? Thế đạo hiện nay như thế nào còn có người biết bí pháp này!”Hỏa Vân Thương trừng mắt, làn da trêи người hắn ngày càng nhăn nheo, màu máu cũng từ từ khô cứng lại, vết nhăn trêи mặt ngày càng đen, vẻ mặt hắn tràn đầy khó có thể tin.Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn về hai bàn tay của Hỏa Vân Thương đã biến thành màu đen, nói: “Ta ẩn giấu lâu như vậy, chính là vì tìm kiếm công tâm năm nước này!”Sau khi Cát Ngọc và Tô Trinh thoát khỏi khống chế, việc đầu tiên là đưa cho tôi trang cuối của Hoàng Cực thuật sau đó thầm tính thời gian, cảm thấy khi tôi đã chuẩn bị tốt công tâm năm nước sẽ đến bắt tôi về.


Chính là tạo cơ hội để tôi có thể giáp mặt Hỏa Vân Thương như bây giờ..Một chiêu này thật đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.

Hỏa Vân Thương tuy là kẻ già đời nhưng có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến một cái kết cục như ngày hôm nay.Tôi không dừng lại, cầm lên chủy thủ lần thứ hai lao tới Hỏa Vân Thương, tôi biết uy lực của công tâm năm nước hoàn toàn có thể phá vỡ thân thể Hỏa Vân Thương, cho dù hắn là bất hoại kim thân, ở trước mặt bí thuật này cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng.Rầm một tiếng vang thật lớn, Hỏa Vân Thương nhịn đau dùng tay phải nhấc lên thùng máu ném về phía tôi, cái thùng máu kia tanh tưởi mười phần, còn có từng khối máu đông sền sệt.Tôi nhanh chóng lắc mình né tránh, thùng sắt bay thẳng đến bức tường trắng sau lưng tôi, nhất thời từng khối máu văng ra, vẩy lên nhuộm đỏ cả bức tường rồi chảy cả xuống nền nhà.Khi tôi quay đầu lại, đã không thấy Hỏa Vân Thương đâu nữa“Không xong! Trúng kế rồi!” Tôi nhìn lại cánh cửa sắt còn đung đưa, biết rằng Hỏa Vân Thương đã lợi dụng khe hở lúc tôi tránh né thùng sắt để chạy trốnHắn là kẻ già đời, trơn trượt vô cùng, hắn biết đã bị chủy thủ trong tay tôi khắc chế, vì vậy ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.Đuổi theo đến cửa, hành lang bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, trêи mặt đất cũng không có một vết máu nào, bây giờ đuổi theo Hỏa Vân Thương, có lẽ đã không kịp nữa.Tôi nâng Cát Ngọc và Tô Trinh dậy hỏi: “Hai nàng không sao chứ?”Hai nàng đều lắc lắc đầu, khi nãy Hỏa Vân Thương chỉ dùng sức bóp cổ các nàng, vẫn chưa sử dụng binh khí đả thương các nàng cho nên không có vấn đề gì đáng ngại.Ba người chúng tôi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, xa cách lâu như vậy cuối cùng chúng tôi lại có thể cùng nhau trở về nhà.Bên ngoài mưa to, ba người chúng tôi tìm được một cây dù cùng nhau che chung, tôi đứng ở chính giữa, hai nàng chen chúc ở hai bên của tôi đi ra bên ngoài bệnh viện.


Cảm giác, thật là lạ.Đón một chiếc xe taxi trở lại ký túc xá tổng trạm vận chuyển hành khách.

Mới vừa vào văn phòng, tôi liền thấy Trần Vĩ băng bó đầy đầu, như là tam đầu heo vậy, lúc này mặt hắn vẫn còn sưng phù, trông khá là mập mạpThấy tôi trở về Trần Vĩ vô cùng mừng rỡ, nhưng vừa mới nhếch miệng muốn cười trêи mặt lại nhăn nhó cực kỳ đau đớn.Hắn chạy tới, còn chưa kịp nói chuyện, liền trông thấy Cát Ngọc và Tô Trinh đằng sau tôi, nhất thời ôi một tiếng vội vàng nói:“Hai vị cô nãi nãi, chuyện này… Này A Bố ở đây này, các ngươi đừng có đánh ta nữa…”Hai người liếc mắt nhìn nhau, Cát Ngọc cười nói:“Trần ca, chuyện này thực sự rất là xin lỗi, chuyện trước kia rất phức tạp, nhưng chúng tôi đều không muốn như vậy, hi vọng ngươi đừng để bụng a.”Để hai người bọn họ trở về ký túc xá trước, tôi một mình ngồi trong phòng làm việc trò chuyện rất lâu cùng Trần Vỹ, đại khái kể qua một số việc không trọng yếu cho hắn nghe, căn bản đủ để hắn có thể hiểu.Trở lại ký túc xá, sau khi đóng cửa lại bỗng nhiên không khí trong phòng rất lúng túng, trước đó ba người chúng tôi đều ướt đẫm quần áo, hai nàng đã thay quần áo khác, duy chỉ còn tôi vẫn là quần áo ướt trêи ngườiTôi cũng không quá để ý việc này, đưa tay kéo một cái ghế ngồi trước cửa hỏi hai nàng: “Sào huyệt của Hỏa Vân Thương ở đâu, các nàng biết không?”Cát Ngọc nói:“Không rõ ràng, buổi tối hôm đó ta mai phục trêи đường nhỏ gần bệnh viện, chuẩn bị cùng ngươi đồng thời trong ứng ngoài hợp tiêu diệt những cương thi kia bỗng nhiên cảm thấy trêи lỗ tai đau nhói, sau đó liền không biết đã xảy ra chuyện gì.”“Tối hôm ấy nàng tấn công ta, nàng có biết không?” Tôi nhỏ giọng hỏi Cát Ngọc.Cát Ngọc gật gật đầu, ừm một tiếng, sau đó lại thấp đầu, rất là ủ rũ.Tô Trinh cũng rất lúng túng cúi đầu, vò vò góc áo, không biết nên nói gì.Hai nữ nhân này, đã từng đem tôi đánh thành đầu heo, lúc đó ra tay thật sự thật nặng, mặc dù vậy tôi cũng không phải là dạng hẹp hòi, có thể lý giải được vấn đề, có thể đứng ở lập trường của người khác để xem xét vấn đề.(Mía, đoạn này thấy thừa thãi vãi, rõ ràng 2 nàng là bị khống chế, cha nội vẫn còn nhớ chuyện cũ xong lại tự nhận là ko hẹp hòi)Nếu như đổi thành tôi, có lẽ kết cục hôm nay sẽ thật là khủng khϊế͙p͙ .Không ai mở miệng, bầu không khí trong phòng càng thêm lúng túng, lúc sau Tô Trinh nói:“Các ngươi trò chuyện đi, ta đi ra ngoài có chút việc.”Tôi nói:“Bên ngoài mưa to, sấm chớp ầm ầm, lái xe còn không lái nổi ngươi có thể đi đâu? Không có chuyện gì cả, ngồi xuống đi, đều là người một nhà không cần phải ngại”Trận mưa to này liên miên mãi không ngớt, đến tối cũng không có dấu hiệu sẽ tạnh.

Lúc đi ngủ lại càng lúng túng hơn rồi, cuối cùng tôi nói:“Hai nàng ngủ ở đây đi, ta tìm Trần Vĩ uống rượu.”Nói thật lòng, tôi công tác tại công ty vận tải Đông Phong này nữa năm, đây là lần thứ nhất chủ động tìm Trần Vĩ uống rượu.Trần Vĩ hơi kinh ngạc, nhưng lại chỉ mặt mình nói:“Lão đệ, ngươi xem chuyện này… Bác sĩ nói tạm thời không được uống ah.”Tôi khoát tay chặn lại, nói:“Không có chuyện gì, bác sĩ là đùa ngươi đấy, thứ đồ chơi này có thể gây tê, mặt ngươi không là đang đau sao? Đến, đêm nay uống hết chỗ này, say rồi thì sẽ hết đau”Vốn dĩ Trần Vĩ là một con sâu rượu, bị tôi khơi khơi hai câu, liền vỗ bàn một cái, cắn răng quát:“Mụ nội nó còn phải nghĩ cái gì, đúng, uống vài ngụm thì có làm sao.


Đến, hai anh em ta uống trước, để ta gọi người mang tới chút thức ăn.”Lúc uống rượu, tôi lại cho Nhị gia gọi một cú điện thoại, tôi hỏi: “Hai người ở chỗ nào?”Nhị gia nói:“A Bố, ngươi đang ở đâu? Mau nói cho chúng ta biết ah! Tình cảnh của ngươi bây giờ rất nguy hiểm!”Tôi không biết tại sao bây giờ Nhị gia và chú trung niên vẫn muốn biết tôi ở đâu, hay là bọn họ cũng trúng Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật, nhưng tôi đã nghe cao thủ điều khiển Hỏa Nha nói, Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật, mỗi người trong đời đều chỉ có thể sử dụng một lần, đây là cái khuyết điểm vĩnh viễn, chỉ dùng một lầnNghĩ xong, tôi nói với Nhị gia:“Con đang ở ký túc xá công ty tại trạm tổng, người và đại thúc mau mau trở về đi.”Nhị gia nói:“Ân, chúng ta vẫn đang ở Giang Tây đây, hai ngày nay vẫn tránh né lão Hải, lão lại còn mang theo một đám hắc y, tên nào cũng có súng lục ah!”Tôi bây giờ là không rõ Nhị gia là thật hay giả, không biết có trúng Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật hay không, nhưng tôi chỉ ân một câu trả lời: “Hai người mau mau trở lại đi.” Rồi cúp điện thoại.Tôi vẫn cho rằng hiện tại trong tay Hỏa Vân Thương còn khẳng định còn có không ít người, lần này tôi đánh hắn trọng thương, là bởi vì hắn kiêu ngạo tự mãn, coi chính mình là người thông minh nhất trêи đời, lại không biết Cát Ngọc cùng Tô Trinh từ lâu đã tỉnh lại.Nếu như đám cao thủ đều ở bên cạnh hắn thì chỉ bằng ba người chúng tôi không cách nào trọng thương hắn được, hơn nữa lúc đó hắn vẫn còn không có triệt để luyện thành Ngũ Đế thân thể.Bây giờ nếu như hắn dẫn theo toàn bộ cao thủ cùng đám cương thi trở về, có lẽ sẽ là một hồi ác chiến.Cùng với Nhị gia trốn trốn tránh tránh, chẳng bằng trực tiếp dẫn xà xuất động, để cho bọn họ về tìm tới tôi, nếu như họ bị Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật điều khiển, liền nghĩ biện pháp lấy xuống cốt châm cho họ, nếu như không thì là càng tốt, có thể cùng nhau đối phó Hỏa Vân Thương rồi.“Lão đệ, đến, cạn chén nào! Uống cạn ah, một hơi không không được ngừng!” Trần Vĩ rót rượu, thống kɧօáϊ mà uống, lúc này thấy tôi trầm ngâm liền một mực ép rượu.Tôi cười cợt bưng chén lên còn chưa kịp uống, bỗng nhiên cửa phòng làm việc bị gõ.“Ai đấy? Vào đi!” Trần Vĩ mắt say lờ đờ lim dim, gào to một câu.Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một tiểu tử đầu đinh xấp xỉ tuổi tôi đi vào, cười híp mắt hỏi:“Quản lý Trần, đêm nay chuyến 14 có chạy không?”Tôi sững sờ, thầm nghĩ tôi mới là tài xế tuyến buýt đêm số 14 từ trạm tổng đi Tiều Hóa ah!.