Chủ Nhân, Ngài Đến Sai Ổ Rồi!

Chương 13: Ngươi uống lọ nước hoa này đi



Cửa phòng điều chế nước hoa mở ra, khi thấy Phiên Tuyết mọi người ai cũng tỏ ra kinh ngạc. Trên thế giới có hàng vạn loại hương liệu, thông thường một nhà điều chế nước hoa phải mất vài năm mới có thể xác định được các loại mùi hương bằng phương pháp quang học, chưa kể đến mô phỏng mùi hương và sáng tạo ra mùi hương mới, không ai ngờ rằng tổng tài của họ lại mang đến một cậu bé, hơn nữa cậu bé này vô cùng xinh đẹp. Đàm Úc là người đầu tiên phản ứng, anh đi đến trước mặt Cảnh Thần:

- Cảnh tổng còn không giới thiệu một chút.

Cảnh Thần nhướng mày, trực tiếp đi vòng qua Đàm Úc tiến đến ngồi vào chỗ Đàm Úc vừa ngồi:

- Tiểu Khả, tùy tiện điều chế một loại nước hoa đi.



Cảnh Thần hiểu quá rõ Đàm Úc, anh thừa biết rằng cậu ta đang sốt ruột đến dậm chân nên cũng lười vòng vo với cậu ta.

Tiêu Khả nghe lời đi đến bàn điều chế hương liệu bắt đầu lắc qua lắc lại các chai lọ trên bàn. Mỗi người mang một biểu tình khác nhau tò mò, chờ mong, hoài nghi,... Nhưng sau khi xem Phiên Tuyết điều chế một lúc, biểu cảm mọi người đều biến thành dáng vẻ một lời khó nói hết. Trong đó có hai nhà điều phối hương khẽ nói nhỏ:. Xin hã𝓎 đọc t𝐫𝓊𝓎ện tại [ T𝐫𝖴𝓶 T𝐫𝓊𝓎en.vn ]

- Đùa cái gì vậy? Xem điều chế nước hoa như chơi đồ hàng sao, một tiểu tử nếu có thể chế tạo ra loại nước hoa hoàn hảo, tôi sẽ lập tức đem nước hoa đó uống tại chỗ.

- Hây~ Nghiêm túc như vậy làm gì, ông chủ mang người đến thì khi nào xong việc khen một chút là được.

Nghe được những lời này Phiên Tuyết tức giận rồi, cậu liếc mắt nhìn hai người kia khiến họ sợ hãi im lặng ngay lập tức, nhanh chóng né tránh ánh mắt của cậu.



Ánh mắt thiếu niên này cũng thật sắc bén, ở xa như vậy mà cũng nghe được hai người bàn tán.

Trước mặt Phiên Tuyết lúc này lung tung lộn xộn một đóng chai lọ, cậu không ngừng cầm lấy từng bình từng bình hương liệu lên ngửi, chiếc mũi nhỏ khẽ hếch lên. Cậu không làm theo một công thức nào nào cũng chẳng dùng các dụng cụ thông thường, cậu chỉ trộn hương liệu ngẫu nhiên, đôi khi lặp lại việc cho một loại tinh dầu vào hỗn hợp rồi khuấy đều.

Trong mắt những người có chuyên môn có mặt ở đây, hành động pha chế nước hoa của Phiên Tuyết chỉ giống một trò đùa, chỉ có Đàm Úc nhìn Phiên Tuyết ngày càng nghiêm túc. Nói một cách chính xác, Đàm Úc đã bị tài năng của Phiên Tuyết làm cho khiếp sợ rồi. Có một số nhà điều hương cả đời chỉ điều chế được một loại nước hoa, quá trình tạo ra phải trải qua giai đoạn nghiên cứu phát triển và điều chỉnh nhiều lần nhưng cậu bé này có thể tạo ra một loại nước hoa mới theo ý muốn của bản thân, làm theo bản năng của cậu, đây chính là loại thiên phú cỡ nào a.

Tuy chưa ngửi thử mùi hương nhưng Đàm Úc nhớ rằng cậu bé này sử dụng không ít loại tinh dầu khác nhau trong cùng một loại nước hoa nhưng màu sắc của mỗi loại nước hoa đều trong vắt không lẫn tạp chất, thậm chí còn có màu xanh bạc hà hiếm có khó có thể điều chế chỉ trong một lần. Nháy mắt, sáu bình nước hoa đã được điều chế xong, mọi người cầm giấy thử ngửi từng lọ một, mọi người cảm thấy chấn kinh rồi, chỉ một lọ thì có thể nói là trùng hợp nhưng sáu lọ đều hoàn hảo, từ màu sắc đến mùi hương gần như hoàn mỹ.

Giữa những lời khen của mọi người, Phiên Tuyết chậm rãi cầm lấy chai nước hoa màu xanh bạc hà đi đến trước mặt người pha chế nước hoa vừa chế giễu mình.

- Đây, tôi đã pha chế hoàn hảo như vậy thì theo những gì anh vừa nói bây giờ anh có phải nên uống sạch lọ nước hoa này hay không?

Vừa dứt lời, Phiên Tuyết đem lọ nước hoa đến sát mặt nhà điều hương kia. Nhà điều hương Mark há miệng khiếp sợ không nói nên lời, theo bản bản năng lùi về sau, hắn không ngờ rằng cậu bé lại nghe được lời thì thầm của mình, hơn nữa trước mặt ông chủ lúc này mình chẳng khác gì một đứa ngốc mạnh miệng.

Cảnh Thần cau mày, không giận tự uy. Trong nháy mắt, mọi người trong phòng đều hướng tầm mắt đến trên người Mark. Lúc này mọi người đã minh bạch chuyện gì xảy ra nên cũng chẳng ai thay Mark nói chuyện. Mark đưa ánh mắt khẩn cầu về phía Đàm Úc nhưng ánh mắt Đàm Úc lúc này lạnh đi, không có chút ý nào sẽ vì hắn cầu xin, cuối cùng Mark chỉ có thể tuyệt vọng hướng bàn tay run rẩy về phía lọ nước hoa.