Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 460



Chương 460: Thừa nước đục thả câu

“Là ai đang âm thầm giúp chúng ta?”

Trương Thắng Thiện không biết, gần đó vậy.

mà lại có nhiều chiến sĩ đang ẩn nấp như vậy.

Hơn nữa, là rất nhiều người.

Ông ta nhìn về phía phát ra tiếng súng, trên đình núi phía bờ đối diện, vô số bóng người được trang bị vũ khí hạng nặng đang điên cuồng bắn phá đám người ngoại quốc.

“Từ khi nào mà lại xuất hiện nhiều chiến sĩ như thế?”

“Lế nào thủ lĩnh của bọn họ sớm đã dự đoán trước được bọn ngưỡi ngoại tộc sẽ đến đây?”

Sắc mặt Trương Thắng Thiện có chút khó coi, bọn họ có nhiều người như vậy mà lại không một ai phát giác.

Nếu kẻ thù của những chiến sĩ này là bọn họ, e rằng bây gið bọn họ đã thành một cái xác trôi sông rồi.

Những thứ khác không nói, ông ta có thể tránh được pháo đạn một lần hai lần, nhưng không thể tránh được tám lần mười lần.

Một khi hàng phòng ngự bị phá vỡ, chờ đợi ông ta chỉ có con đường chết.

Cũng may là kè thù của những binh lính kia không phải là ông ta.

Sau vài phút tiêu , chỉ còn lại một người trong đội những người ngoại tộc đó.

Một nửa chân của ông ta đã bị trúng bom, nằm dài trên mặt Máu tươi chảy ra nhuộm đò một vùng sông lớn, dưới đất là một mảnh hoang tàn, xác chất thành đống.

“Dừng tay!”

‘Vũ Hoàng Minh nhìn chằm chằm vào sĩ quan ngoại tộc duy nhất còn lại và nói với Lưu Chí.

“Vâng!”

Theo lệnh của ông ta, tất cả binh lính dừng lại.

Ngoại trừ ba người của Đông Hoàng Hài, người của ba đại gia tộc, bao gồm cả Mộc Thương đều kinh ngạc nhìn Vũ Hoàng Minh.

Bọn họ đều không ai cảm nhận được trên núi đối diện lại có nhiều chiến sĩ đang ần nấp.

như thế.

Hơn nữa, những người đó còn là dưới trướng của Vũ Hoàng Minh.

Khi nấy Mộc Thương còn đang nghĩ, thằng nhóc này e rằng cũng không ngờ bản thân ông ta sẽ ra tay.

Nếu ông ta không xuất hiện, chắc là cậu cũng sẽ bình an vô sự thôi.

Ông ta tin rằng, xung quanh bến phà trên núi, thằng nhóc này cũng đã bố trí rất nhiều người rồi.

Bản thân chỉ là tình cỡ cứu cậu một mạng.

Vũ Hoàng Minh nhìn những người nhà họ Trương và họ Dương còn sống sót, bao gồm cả người nhà họ Vũ cũng chết không ít.

Những gia tộc khác đều không cần nói, ít nhất cũng chỉ còn lại một hai người, đang đứng sững sờ một chỗ.

“Lão Mộc, chúng ta đi xuống đi.”

Vũ Hoàng Minh biết, bọn họ nên xuất hiện “Đi thôi”

Mộc Thương gật đầu, trong lòng cũng đánh giá thẳng nhóc này cao hơn mấy phần.

Nội tâm không kiểm được, nói: ‘Vũ Trường An, thằng con này của ông cũng không tệ đấy chứ.”

Khi Vũ Hoàng Minh, và mấy người Đông Hoàng Hải xuất hiện, Trương Thắng Thiện và những người khác cũng bắt đầu cảnh giác.

Không gì khác, chỉ là thực lực hiện tại của họ.

hoàn toàn bị đè bẹp so với đối thủ.

“Các vị, thừa nước đục thả câu hình như.

không hay cho lắm?”

“Truyền ra ngoài, mặt mũi mọi người biết đề ð đâu!”

Trương Thắng Thiện che vết thương trên tay, lạnh lùng nhìn đám người Vũ Hoàng Minh.

Ông ta cảm thấy, thằng nhóc này tuyệt đối là đang có ý đồ muốn giết mình.

“Vậy sao?”

“Từ ban đầu tôi vốn dĩ đã không muốn động thủ với các người, nhưng bây giờ, thì tôi hối hận rồi”

Ánh mắt Vũ Hoàng Minh toát lên sự lạnh lùng, hai tay nắm chặt lại.

Không thể nói là không có ý định giết Trướng Thắng Thiện, dù sao tên này suýt chút nữa là giết chết anh.

*Vũ Hoàng Minh!”

“Mày dám giết tao?”

“Tao nói cho mày biết, mày liên hợp với ngoại tộc đối phó bọn tao, tất cả người của gia tộc ần thế đều sẽ không tha cho mày!”

Trương Thắng Thiện nghiến răng giận dữ nói!

Với ông ta mà nói, tất cả những chuyện này.

đều nằm trong kế hoạch của Vũ Hoàng Minh.

Nếu không, tại sao khi những người ngoại tộc này xuất hiện, bọn họ đều bỏ chạy không thấy đâu!

“Tôi?”

“Liên hợp với ngoại tộc?”

‘Vũ Hoàng Minh mìm cười.

Bản thân cứu bọn họ một mạng không biết cảm ơn, còn quay lại cắn mình.

Quả nhiên, lòng người khó đoán.

Mai Nguyệt Thường có chút bất bình, lập tức chỉ vào Trướng Thắng Thiện, mắng!

“Chính tên ngốc như ông, lẽ ra đáng bị bọn ngưỡi ngoại tộc kia giết chết!”

“Thật không biết làm sao ông còn sống được, chú Trường An nên một chường đánh chết ông, tránh đề kẻ xấu như ông làm càn làm quấy!”