Chiến Lang Ở Rể

Chương 398: 398




Đào Lực đột nhiên quay đầu lại, chấn động nhìn Lê Văn Vân nói: "Cậu…"
Trên mặt Lê Văn Vân treo nụ cười, thản nhiên nói: "Nuôi nhưng không dạy là lỗi của cha, ông dạy con trai mình thành thế kia, hại chính anh ta chết, giờ ông lại đội nồi lên đầu tôi, muốn giết tôi cũng thôi đi, không nghĩ tới ông còn muốn ra tay với cả bạn bè tôi, ông cho rằng ông là ai?"
"Đỉnh cấp?" Nét mặt Đào Lực thoáng rung động, đỉnh cấp, quả thật có thể đủ năng lực cắt đứt dây thừng.
"Hừ! Tôi đúng là đã xem thường cậu rồi, nhưng cậu là đỉnh cấp thì đã sao? Cho dù là người đứng đầu Địa Bảng, hôm nay cũng đừng hòng ra khỏi nơi này!" Đào Lực cười khẩy một tiếng nói: "Ra tay cho tôi!"
Trong chớp mắt đã có người xách đao xông lên chém!
Cũng trong chớp mắt đó, trên mặt Lê Văn Vân xuất hiện nụ cười khát máu.
...
Bên dưới tòa nhà, sau khi đám người Đao Ba đến gần khu vực này thì đứng lại, Trần Tiêu và Đao Ba dẫn đầu phía trước, mà ở bên cạnh Đao Ba, một người của Minh Giáo có chút run rẩy mở miệng: "Anh Đao Ba, chúng ta thật sự phải cứng đối cứng với người của Đào Lực sao? Bọn họ chính là thế lực đỉnh cấp ở khu Đông đó, có cả đám cao thủ đỉnh cấp, chúng ta…"
Đao Ba cắn răng nói: "Con bà nó, các cậu đi theo ông đây lăn lộn, ông đây còn có thể đứng nhìn các cậu chịu chết sao, tôi bảo các cậu đến, chính là đến để giữ thể diện, cụ thể thì chỉ cần mình tôi ra mặt là được."
Nói tới đây, anh ta cắn răng nói: "Tôi đi tìm bọn họ đàm phán!"
Cố Bạch đứng bên cạnh trêu ghẹo nói: "Anh Đao Ba uy vũ!"
Đao Ba nhìn mấy người này, có chút không biết phải nói sao: "Mọi người đều là anh em cho nên cũng sẽ cùng chung kẻ thù, đám người các cậu đó, sao anh em của mình bị bắt cóc mà các cậu lại không lo lắng chút nào thế?"
"Đây còn không phải vì có anh Đao Ba sao, tôi tin anh nhất định có thể cứu Lê Văn Vân ra ngoài." Cố Bạch cười ha hả nói.
Đao Ba thở dài một hơi, sau đó cắn răng nói: "Các cậu cứ đứng đây chờ, nếu không thấy tôi ra, các cậu lập tức rời đi, theo sau có rất nhiều người, các cậu cứ lẩn vào trong đám người, chắc bọn họ sẽ không phát hiện được đâu, nếu tôi chết, sau này các cậu cứ nghe theo lão đại Trần Tiêu, hiểu chưa?"

Trần Tiêu cau mày nói: "Tôi đi cùng cậu!"
Đao Ba lắc đầu nói: "Lão đại, anh vẫn thành thật ở đây đi, không cần đâu, tôi sẽ đi tìm bọn họ đàm phán, sẽ cố gắng không ra tay nếu không cần thiết! Anh đi cùng lỡ đánh nhau với người ta, ngược lại sẽ càng khiến chuyện thêm rắc rối "
Trần Tiêu nhíu mày.
Lúc này Đao Ba thở sâu một hơi, anh ta nắm chặt cây đao lớn trong tay, cổ tay có chút run rẩy.
"Anh Đao Ba, anh có vẻ hơi sợ đó!" Lý Thu nói.
"Ông đây đương nhiên sợ, con mẹ nó đây là nhân vật có tên trên bảng đó, hơn nữa còn là thế lực lớn nhất khu Đông." Đao Ba nói: "Nhưng hết cách rồi, anh em của ông đang ở trên tay ông ta, cho dù có phải góp cả cái mạng này vào, tôi cũng phải nghĩ cách cứu người ra mới được!"
Nói xong, anh ta cắn chặt răng, cầm lấy bầu rượu uống ực một hớp, tiếp thêm dũng khí cho mình, sau đó tiến bước, đi vào giữa sân viện, đi thẳng đến trước tòa nhà kia.
Người khác đều cẩn thận nhìn vào bên trong.
Qua một lúc sau, ở bên ngoài, có người nghe thấy tiếng đánh nhau.
"Này...!Đánh nhau rồi hả?"
Có người hướng nhìn về phía tòa nhà kia.
"Không ổn!" Trần Tiêu đột nhiên nắm chặt lấy hai thanh đao trên lưng, muốn xông lên hỗ trợ.
Nhưng lại bị Cố Bạch ấn chặt tay nói: "Không có chuyện gì đâu! Lão đại của chúng tôi đã khôi phục rồi."
Trần Tiêu sửng sốt, tay nắm đao chậm rãi thả lỏng.
Phía sau, một đám người vây xem đều cảm thấy kinh hãi.

"Đao Ba này có lai lịch thế nào, anh ta lại dám một mình tiến vào trong viện đó, đây chính là thế lực lớn nhất khu Đông đó, là địa bàn của Đào Lực chứ không phải ai khác đâu!"
"Anh ta dám một mình xông vào, lại còn đánh nhau với Đào Lực rồi."
"Hình như là một người anh em của anh ta bị người Đào Lực trói lại, cho nên anh ta dẫn người đến đàm phán, xem ra, đàm phán không thành cho nên đánh nhau rồi."
"Thế này thì phải gan dạ sáng suốt đến đâu mới dám làm chuyện đó hả!"
...
Lúc này, đám người vây xem lập tức thảo luận sôi nổi.
Đao Ba đi vào trong tòa nhà thì chân cũng đã mềm nhũn, anh ta phát hiện cả tòa nhà đều vắng vẻ trống không, giống như không có ai, anh ta đi được một lát, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau! Chuyện này khiến trong lòng anh ta càng thêm sợ hãi.
"Thằng nhóc này...!chắc không phải bị đánh rồi chứ!" Nói xong, anh ta bước nhanh hơn, đi đến trên lầu.
Anh ta đi chưa được bao lâu, cả người liền ngẩn ra, bởi vì anh ta đã nhìn thấy máu tươi, đang chảy dọc từ trong một căn phòng về phía anh ta, anh ta nuốt nước miếng, tiến về phía trước.
Không lâu sau, anh ta đến trước nơi chảy ra máu tươi, một mùi máu tươi gay mũi xộc vào trong mũi anh ta.
Anh ta cắn răng, đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc đó, anh ta thấy được trên mặt đất có một một đống người nằm la liệt, sống chết không rõ, đồng thời anh ta cũng nhìn thấy Lê Văn Vân đứng ở bên kia, cả căn phòng, chỉ còn lại hai người đang đứng, Lê Văn Vân, cùng Đào Lực đứng đối diện anh!
Ông ta nhìn Lê Văn Vân, lui từng bước về phía sau, trong mắt tràn ngập sợ hãi: "Cậu...!rốt cuộc cậu là ai, vì sao cậu đã là siêu cấp rồi!"
Lê Văn Vân quay đầu nhìn thoáng qua Đao Ba đi đến, có hơi ngạc nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía Đào Lực, thản nhiên nói: "Tôi là ai không quan trọng, vốn dĩ cái chết của con trai ông không liên quan gì đến tôi, là anh ta chủ động trêu chọc tôi, bị giết cũng đáng đời, tôi đã định cho qua chuyện này, không nghĩ tới hôm nay ông lại chủ động tới tìm tôi, vừa lúc, hôm nay tâm trạng tôi không được tốt!"
"Ông lại còn muốn xuống tay với bạn bè của tôi, ông quả thật… Đáng chết mà!" Lê Văn Vân nói xong, khí thế cả người đột nhiên bùng nổ, trong khoảnh khắc đó, anh vọt tới trước mặt Đào Lực, trong tay cầm một con dao găm, chỉ trong chớp mắt đã cắt đứt cổ họng Đào Lực!
Giết chết trong vòng một giây!
Sau đó anh đá Đào Lực một cước, khiến Đào Lực tông cửa sổ bay ra ngoài, cửa kính vỡ vụn, cả người Đào Lực trực tiếp bay ra, sau đó nện trên mặt đất.
Tròng mắt Đao Ba đã sắp rớt xuống rồi.
Trên thực tế, Đao Ba vẫn nghĩ Lê Văn Vân chỉ là một người bình thường thôi, lần trước lúc khiêu chiến, Lê Văn Vân không hề ra tay, người ra tay là đám Cố Bạch kia.
Mà lúc này, anh ta rõ ràng cảm nhận được khí thế siêu cấp ở trên người Lê Văn Vân!
"Nhóc con, mẹ nó, sao cậu mạnh vậy?" Đao Ba cắn chặt răng, anh ta nhìn máu tươi trên mặt đất, chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Lê Văn Vân xoay người, nở nụ cười với anh ta nói: "Tâm trạng thoải mái hơn rồi!"
"Chúng ta đi xuống đi!" Sau đó anh lại bổ sung thêm.
Đao Ba nuốt nước miếng, vẻ mặt có chút cổ quái.
...
Phía dưới, rất nhiều người đều nhìn thấy một thân hình nện ở trên đất, sau đó có người chạy tới nhìn thử.

Kế đó, cả đám người nhanh chóng lùi lại mấy bước, lẩm bẩm nói: "Đào Lực… Đã chết rồi!"
Lời này rơi vào trong tai đám người, khiến đầu óc bọn họ như nổ vang.
Đào Lực, người đứng đầu thế lực lớn nhất khu Đông...!Đã chết!

Cái tên Đao Ba kia mới đi vào được bao lâu hả, vài phút chứ mấy!
Chờ thêm một lúc nữa, bọn họ thấy được Đao Ba dẫn theo Lê Văn Vân đi ra từ trong tòa nhà.
Những người này cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ biết là Đao Ba đến cứu người, sau đó mấy phút đồng hồ sau, Đào Lực chết, mà Đao Ba thì dẫn người đi ra.
Mọi người đều cho rằng tất cả đều là Đao Ba làm, bao gồm cả những tên đàn em mà Đao Ba dẫn đến!
Đao Ba...!Giết chết Đào Lực!
"Trước kia đã nghe người ta nói, lúc anh Đao Ba khiêu chiến, tay không giết chết một tên cao thủ đỉnh cấp!"
"Vừa rồi hình như tôi đã cảm nhận được khí thế của cao thủ siêu cấp!"
"Anh Đao Ba...!Chẳng lẽ là...!Siêu cấp!"
"Chúng ta theo đúng người rồi!"
...
Một đám người mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận.
Lý Thu và đám người Cố Bạch đều choáng váng, bọn họ đương nhiên biết, tất cả là Lê Văn Vân làm.
"Anh Đao Ba uy vũ!"
Không biết từ lúc nào, có người hô to một câu!
"Anh Đao Ba uy vũ!"
Ngay sau đó, từng tiếng hô nhịp nhàng bắt đầu vang vọng trong đám người..