Chiến Lang Ở Rể

Chương 269: 269





Cùng với khí thế triển lộ trên người Lê Văn Vân, trong khoảng thời gian ngắn, trong toàn bộ căn phòng là một khoảng im lặng, mọi người có mặt đều hết sức kinh hãi nhìn Lê Văn Vân.

"Siêu cấp!"
"Cậu lại có thể là siêu cấp!"
"Sao cậu có thể là siêu cấp được!"
Trong nháy mắt này đủ loại âm thanh vang lên bên tai Lê Văn Vân.

Khóe miệng Lê Văn Vân hơi nhếch lên, thản nhiên nhìn Lý Đông Dã nói: "Đến khoa tay múa chân à? Xem hôm nay mấy đứa con trai, cháu trai của ông gì đó, có bao nhiêu người có thể sống sót."
Lý Đông Dã híp mắt, nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, khí thế trên người từ từ thu lại, sau đó mang theo vẻ mặt u ám ngồi xuống.

Lê Văn Vân cũng thu hồi khí thế trên người, ngồi xuống bên cạnh Trần Mỹ Huyên.

Trần Mỹ Huyên có chút mờ mịt.

Bà ấy không biết chuyện theo như lời bọn họ rốt cuộc là gì, nhưng bà ấy có thể nhìn ra được thứ này rất lợi hại, khiến toàn bộ một đám người nhà họ Lý đều bị kích động.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Văn Vân là vì bà ấy bị hãm hại bán tranh giả ở Giang Thành.

Thời điểm đó, Lê Văn Vân bị chủ một cửa hàng đồ cổ coi thường, nói anh chỉ là một nhân viên khuân vác.

Mà hiện tại, Lê Văn Vân lại dựa vào thực lực của chính mình để khiến một trong những gia tộc lớn nhất ở Yên Kinh - nhà họ Lý - vô cùng kiêng kị.

Thân phận lúc này đã thay đổi, khiến cho bà ấy cũng không nhịn được mà có chút thổn thức.

“Thằng nhóc, cậu là ai?” Lý Đông Dã nhìn Lê Văn Vân, hỏi với ánh mắt rực lửa: “Chỉ dựa vào mấy năm trong tù, cậu không thể nào đạt tới siêu cấp với tốc độ nhanh như vậy.”
"Không cần phải quan tâm chuyện của tôi là ai.

Hôm nay các người mời chúng tôi đến thương lượng tại sân nhà của các người.

Tôi đến đây rồi, đừng giở trò uy hiếp tôi.


Nếu muốn đàm phán thì đàm phán cho đàng hoàng.

Bây giờ Trần Mỹ Huyên đã nói điều kiện của mình, năm mươi tỷ nhân dân tệ.

Nếu có thể đàm phán thì đàm phán.

Nếu không thể đàm phán thì dẹp đi.

Bọn họ sẽ tự điều hành công ty, sau đó các người lấy phần chia." Lê Văn Vân thản nhiên nói.

“Năm mươi tỷ, không thể nào!” Lý Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc dù giá trị của mạch khoáng kia rất cao, nhưng hoàn toàn không có cách nào tính ra giá trị thực, khó có thể nói nó có đáng giá năm mươi tỷ hay không.

Các người đừng có giở công phu sư tử ngoạm."
Lê Văn Vân nhún vai nói: "Có nghĩa là không thể đàm phán được rồi.

Vậy thì chúng ta không cần phải đàm phán nữa!"
Nói xong, anh nhìn về phía Trần Mỹ Huyên rồi nói: "Được rồi, vậy chúng ta tự phát triển đi, sau đó Lý Hàng chiếm 20% cổ phần.

Cổ tức nên chia cho ông ta như thế nào thì cứ chia như thế ấy."
Trần Mỹ Huyên gật đầu nói: "Được thôi!"
“Cậu!” Lý Đạo Nhiên nghiến răng nói: “Lê Văn Vân, các người đi quá xa rồi.

Tập đoàn Hoàn Vũ là do nhà họ Lý gây dựng!”
Lê Văn Vân không thèm trực tiếp tranh luận với ông ta.

Anh nhìn mấy người rồi nói: "Chuyện này cứ như vậy đi.

Hiện tại, tôi lại có chuyện khác muốn thương lượng với các người một chút."
Tất cả mọi người nhìn về phía Lê Văn Vân.

Bọn họ không biết rốt cuộc Lê Văn Vân muốn làm gì.


Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi của mình, sau đó cười nói: "Nghe nói trong tay nhà họ Lý các người có ba mảnh xương rồng?"
Vẻ mặt của Lý Đông Dã thoáng động, giọng nói già nua vang lên: "Ai nói cho cậu biết?"
“Chuyện này cũng không quá quan trọng.” Lê Văn Vân nói: “Nếu có thể giao ba mảnh xương rồng này ra, đổi lại tôi có thể cung cấp một số thứ!”
Lý Đông Dã nhìn Lê Văn Vân với nụ cười như có như không: "Xương rồng? Vậy là xương cốt mà cậu hấp thu là xương rồng?"
Lê Văn Vân cũng không phủ nhận mà gật đầu.

Thần sắc của Lý Đông Dã bỗng chốc trở nên âm u bất định, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu cảm thấy, có thể ư?"
“Haiz, tôi cũng biết là không có khả năng cho lắm, vậy cứ thế đi.” Lê Văn Vân vẫy vẫy tay nói: “Chúng ta đi thôi!"
Nói rồi anh đứng dậy.

Bên cạnh, Trần Mỹ Huyên cũng đứng dậy.

“Đứng lại!” Lý Phong nhìn thấy đám người Lê Văn Vân thật sự cứ rời đi một cách công khai như thế thì vội gầm nhẹ một tiếng.

“Sao?” Lê Văn Vân hỏi: “Nếu không đồng ý yêu cầu của các ông, ông còn không định để chúng tôi rời đi sao?"
“Để cho bọn họ đi đi!” Lý Đông Dã nói.

Vẻ mặt của Lý Phong thay đổi vài lần, nhưng vẫn không thể bác bỏ.

Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, dẫn Trần Mỹ Huyên đi ra ngoài.

Khi đi ra ngoài, anh phát hiện ở nơi cách đó không xa, hai người Lý Thiên Vũ và Tạ Vân đang đứng ở đó.

Bọn họ nhìn tòa nhà nhỏ này với vẻ đầy mong đợi.

Cho đến khi nhìn thấy Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên yên ổn bước ra ngoài, Lý Thiên Vũ ngây ngẩn cả người.

Anh ta ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên, có chút bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.


Theo suy nghĩ của anh ta, cho dù Trần Mỹ Huyên có sẵn sàng ký phần hợp đồng này, Lê Văn Vân cũng sẽ không thể nào ra ngoài một cách an toàn bình thản, dù sao thì việc đóng cửa chính là dấu hiệu động thủ với Lê Văn Vân.

Điều này anh ta biết.

Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên để ý đến Lý Thiên Vũ và Tạ Vân.

Lúc đi qua bên cạnh hai người họ, anh mỉm cười với Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ tức đến sắp nổ phổi.

Nhìn thấy Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên đi xa rồi, anh ta mới nghiến răng chạy tới tòa nhà nhỏ hỏi thẳng: "Ông tổ, ông, chuyện quái gì xảy ra vậy? Sao Lê Văn Vân rời đi bình yên đến vậy hả?"
“Nó là siêu cấp!” Lúc này, Lý Đạo Nhiên mới nhẹ giọng nói.

Nghe nói như thế, cằm Lý Thiên Vũ căng ra, cằm suýt nữa rơi xuống đất.

"Thằng đó...!là siêu cấp ư? Bố nói thằng đó là siêu cấp ư? Cái này...!Sao có thể như thế được, nó mới bao nhiêu tuổi chứ!" Lý Thiên Vũ hỏi: "Không phải có chỗ nào xảy ra vấn đề chứ?"
Lý Đạo Nhiên khẽ liếc anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lý Đông Dã hỏi: "Bố, chẳng lẽ để cậu ta rời đi yên ổn như vậy ư?"
Trong mắt Lý Đông Dã hiện lên vẻ hưng phấn nói: “Để cậu ta an toàn rời đi cũng không có vấn đề gì, nhưng mà… người này nhất định phải rơi vào tay chúng ta.

Bố không quan tâm cậu ta là ai, nhất định phải nằm trong tay chúng ta mới được.

Cậu ta...!có thể hấp thu xương rồng!"
“Hả?” Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Đông Dã với vẻ chần chờ.

Không tới siêu cấp, bọn họ không lý giải được đây là tình huống gì.

Lý Đông Dã nói như đang lầm bầm lầu bầu với chính mình: "Xương rồng, đây chính là xương rồng.

Ta đã mong mỏi bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng đợi được một người như vậy.

Bắt lấy, đổi máu với cậu ta..."
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Lý Đạo Nhiên và nói: "Đi, mời chú Vân của con đến Yên Kinh làm khách!"
Lý Đạo Nhiên sáng mắt: "Các người...!định cùng nhau động thủ với Lê Văn Vân à?"
Lý Đông Dã gật đầu!
Lý Phong giễu cợt nói: "Hai người các người cùng nhau động thủ, dù Lê Văn Vân có lợi hại đến đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của các người.


Đến lúc đó Trần Mỹ Huyên mất đi Lê Văn Vân làm chỗ dựa, bà ta phải thành thành thật thật mà giao ra công ty Hoàn Vũ này cho tôi."
...!
Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên bước ra khỏi đại viện nhà họ Lý.

Bọn họ lại lái xe về phía nhà họ Vương.

Trên xe, Lê Văn Vân cười với bà ấy và nói: "Về sau người của nhà họ Lý muốn tìm bà đàm phán thì không cần nói chuyện với bọn họ nữa, cứ trực tiếp tiến hành khai phá mạch khoáng đi!"
Trần Mỹ Huyên cau mày nói: "Nhưng bây giờ nói là nói như vậy, sau khi tôi trở về Lâm Hải, cậu sẽ không ở cùng chúng tôi nữa.

Ngộ nhỡ đến lúc đó nhà họ Lý làm gì tôi, tôi thật sự không..."
Lê Văn Vân cười với bà ấy, nói: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không động thủ làm gì các người đâu."
Trong lòng anh nói thêm, nhà họ Lý...!sắp suy tàn rồi!
Lý do khiến nhà họ Lý có được vị thế vững chắc ở Yên Kinh như hiện nay, chủ yếu là hầu hết mọi người đều không rõ liệu Lý Đông Dã đã chết hay chưa, cộng thêm nhà họ Lý có được khối tài sản khủng khiếp.

Tuy nhiên, tường đổ người đẩy!
Ngày Lý Đông Dã chết cũng là lúc nhà họ Lý suy tồn.

Đến lúc đó, tin tức về cái chết của Lý Đông Dã truyền ra, bản thân nhà họ Lý sẽ luống cuống tay chân.

Nghe những lời chắc nịch của Lê Văn Vân, Trần Mỹ Huyên không hiểu sao lại có một loại cảm giác kiên định.

Bà ấy quay đầu nhìn Lê Văn Vân, tim đập thình thịch vài cái, sau đó quay đầu nhanh chóng, tự nhủ: "Trần Mỹ Huyên ơi Trần Mỹ Huyên, mày xem mày đúng là cô đơn quá lâu rồi, một thanh niên nhỏ hơn mày hơn mười tuổi lận, vậy mà mày lại sinh cảm giác tim đập nhanh được."
Xe chạy chầm chậm, chẳng mấy chốc, bọn họ đã dừng lại trước cửa nhà Vương Giai Kỳ.

Gõ cửa xong, Vương Giai Kỳ đi tới mở cửa cho bọn họ.

Nhưng lúc này sắc mặt Vương Giai Kỳ không được dễ nhìn cho lắm.

“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, Lê Văn Vân hỏi.

“Tôn Hạo đến rồi.” Sắc mặt Vương Giai Kỳ không dễ nhìn cho lắm: “Anh ta mang theo người trong nhà đến, chạy tới đây cầu hôn rồi.”
Lê Văn Vân sửng sốt một chút rồi nói: "Cầu hôn? Quá nhanh rồi đó, không phải cô còn đang học đại học sao?"
“Phiền chết đi được!” Vương Giai Kỳ không trả lời câu hỏi của Lê Văn Vân.

Cô ấy giậm chân, xem chừng đã tức giận đến nỗi không chịu được..