Chiến Lang Ở Rể

Chương 142: 142





“Giản Hưng.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi mình nói: “Nói chuyện hay không nói chuyện thì tôi không có ý kiến gì.

Nhưng câu tôi không đánh lại anh thì hơi khó nghe đấy.”
Lê Văn Vân liếm môi nói: "Đừng ba hoa trong điện thoại, có gan thì đánh nhau bên ngoài đi, xem tôi có thể chém chết anh cho xong chuyện hay không."
Giọng nói khàn khàn của Giản Hưng vang lên: "Lê Văn Vân, cậu thực sự cảm Người Gác Đêm tốt như vậy sao? Cậu có bao giờ nghĩ đến không, ba năm trước, hành động của số 2 và số 7 vốn bảo mật như vậy, thế tại sao lại rơi vào trong vòng vây liên hợp của Hồng Liên và các bên khác."
“Muốn châm ngòi ly gián à?” Lê Văn Vân cười híp mắt nói: “Giản Hưng, tôi và anh không giống nhau.

Mấy lý do thoái thác của anh không nghĩa lý gì đâu, anh đừng có nói nhảm với tôi.

Có dám hẹn một chỗ làm một trận không?"
Giản Hưng im lặng một lúc, sau đó anh ta lại mở miệng: "Không phải là tôi đang châm ngòi ly gián, cũng không xem là phản bội Người Gác Đêm được, chỉ là con đường lựa chọn khác nhau mà thôi, chính các cậu tự hiểu thành phản bội.

Hồng Nguyệt cũng không sai, bọn họ cho rằng thần phục là một con đường, kể cả "đường xa" thì bọn họ không sai.

Vẫn là câu nói đó, con đường lựa chọn khác nhau mà thôi."
Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: "Thật sao? Chúng ta vẫn nên hẹn nhau một nơi nói chuyện cho tốt đi.

Tôi cảm thấy thảo luận qua điện thoại không rõ ràng lắm."
“Có cơ hội rồi nói sau, chúng ta sẽ gặp nhau!” Giọng nói khàn khàn của Giản Hưng vang lên.

"Tút tút tút!"
Nói xong, anh ta trực tiếp cúp điện thoại.

Lê Văn Vân cười khẩy.

Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Phạm Nhược Tuyết, nói: "Vừa rồi Giản Hưng gọi điện thoại cho tôi, cô nhanh chóng lần theo vị trí của anh ta..."
“Tôi không tìm được.” Phạm Nhược Tuyết trực tiếp ngắt lời anh, nói: “Con người Giản Hưng này sẽ không thể nào cho anh cơ hội như vậy.


Anh ta đã nói gì với anh?”
"Nói chút chuyện với tôi, muốn châm ngòi mối quan hệ giữa tôi và Người Gác Đêm." Lê Văn Vân nói: "Chắc là muốn thăm dò chiều hướng của tôi một chút, xem có thể kéo tôi sang cùng một trận doanh với với anh ta hay không."
Phạm Nhược Tuyết ở bên kia im lặng, sau đó hỏi: "Anh trả lời như thế nào?"
“Không có Người Gác Đêm, chắc có lẽ tôi còn đang ngồi trong ngục giam, cả đời không thể ra ngoài.” Lê Văn Vân cười nói: “Huống hồ, Người Gác Đêm còn có bác sĩ Phạm mà tôi yêu nhất mà!"
“Ha ha.” Phạm Nhược Tuyết cười khẩy một tiếng, nói: “Người phụ nữ anh yêu nhiều quá rồi nhỉ!"
"Nói bậy, trong lòng tôi chỉ có một mình cô, trời đất chứng giám.

Bác sĩ Phạm, thật đó, tuổi của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, phải hẹn hò nghiêm túc, sau đó kết hôn và sinh con.

Nếu sau này chúng ta chết trận thì cũng có thể để lại hương khói gì đó.

Tôi nói thật…"
"Tút tút tút..."
Phạm Nhược Tuyết trực tiếp cúp điện thoại của Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân sờ mũi, cất điện thoại di động đi.

Sau đó anh định đón xe, tiếp tục đi tìm Lý Tiểu U và Phạm Nhược Tuyết.

Hai ngày tiếp theo, Lê Văn Vân có cuộc sống khá ổn định.

Ban ngày thì đi làm với bố, sau đó nửa chừng lại chuồn mất chạy đến chỗ Phạm Nhược Tuyết ngủ.

Đám người Phạm Nhược Tuyết đã dành cho Lê Văn Vân một căn phòng trống, anh không cần ngủ trên ghế sô pha nữa.

Rồi đến tối, anh mới chậm rãi trở về nhà.

Thỉnh thoảng, anh cũng lặng lẽ đi theo Vương Giai Kỳ, bảo vệ cô ấy một chút.


Trong những lúc đó, dù là Vương Giai Kỳ hay cao thủ bên cạnh Vương Giai Kỳ, cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng bị phát hiện.

May mắn thay, Giản Hưng không có ý muốn ra tay, vẫn không biết anh ta đang ẩn nấp ở đâu trên thế giới này, thậm chí anh ta có ở Lâm Hải hay không cũng không rõ.

Chớp mắt một cái, hơn ba ngày bất tri bất giác đã trôi qua, đến buổi tối thứ năm.

Như thường lệ, Lê Văn Vân thưởng thức bữa tối do Phạm Nhược Tuyết làm ở nhà của cô.

Chờ sau khi hai người Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U đi làm nhiệm vụ, anh mới từ từ lắc lư về nhà.

Về đến nhà, nhìn thấy bố mẹ ngồi ở trên sô pha, Lê Văn Vân chào hỏi bọn họ: "Bố mẹ, con về phòng trước!"
“Con đứng lại đã.” Tào Vân mở miệng nói: “Lê Văn Vân, không phải con lại gạt mẹ và bố con đó chứ?”
"Lại? Tại sao lại sử dụng từ này?" Lê Văn Vân không biết nói sao.

Lê Cảnh An nhìn về phía Lê Văn Vân và hỏi: "Con có biết gần đây trong công ty đã xảy ra chuyện lớn gì không?"
“Hả?” Lê Văn Vân kinh ngạc nhìn Lê Cảnh An, hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Lê Cảnh An nhìn Lê Văn Vân và nói: "Bên công ty đã ra tay với nhà họ Lê rồi, hơn nữa còn là kiểu không chết không ngừng.

Trong khoảng thời gian gần đây, thị trường chứng khoán của công ty gặp nhiều xáo trộn rất kịch liệt, tổn thất tương đối nặng nề."
Lê Văn Vân không biết quá nhiều về những thứ như kinh doanh.

Còn về sóng gió của tập đoàn Hãn Vũ thì anh đã nghĩ ra.

Một khi đã ra tay với nhà họ Lê thì tất nhiên tập đoàn Hãn Vũ sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng Lê Văn Vân vẫn mang thái độ thờ ơ.

Anh không coi trọng tiền bạc, trong tập đoàn Hãn Vũ có tổng cộng ba cổ đông là anh, Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ.


Anh nắm phần chính, còn bên Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ cũng không có vấn đề gì đối với chuyện Lê Văn Vân ra tay cả.

“Bố nói đến chuyện công ty đấu đá với nhà họ Lê à.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Chuyện này thì con có biết."
Lê Cảnh An thở ra một hơi, nói: "Công ty sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với nhà họ Lê.

Việc này sẽ gây tổn thất rất lớn cho công ty.

Lê Văn Vân, con nói thật đi, có phải con bảo chủ tịch Lôi ra tay đúng không?"
Lê Văn Vân sửng sốt một chút, nói: "Không có! Chắc là chủ tịch Lôi không hài lòng với nhà họ Lê, cho nên mới muốn ra tay!"
Lê Cảnh An nghiến răng nói: "Văn Vân à, bố biết con và chủ tịch Lôi có quan hệ tốt, nhưng chủ tịch Lôi có ơn đối với chúng ta.

Vào thời điểm mấu chốt nhất của bố, là công ty của ông ấy mời bố về.

Sau khi con trở về, ông ấy cũng có ơn với con, cho Liễu Ngọc đến công ty.

Nhà họ Lê làm ăn lớn, nếu thật sự bị đánh chết, tập đoàn Hãn Vũ có thể sẽ bị đánh cho tơi bời!"
“Con không thể vì ghét bỏ nhà họ Lê, vì báo thù cho chính mình mà lại để cho chủ tịch Lôi phải hy sinh to lớn như vậy.” Lê Cảnh An nói.

Lê Văn Vân lẳng lặng nhìn Lê Cảnh An, hóa ra là Lê Cảnh An đang lo lắng chuyện này.

“Chuyện này thì con không biết nhiều lắm.” Lê Văn Vân xoa xoa mũi nói: “Đây có thể là tư duy chiến lược của chủ tịch Lôi cũng nên.

Nhà họ Lê mấy ngày nay thế nào? Tổn thất có lớn không?”
“Tổn thất khá lớn.” Lê Cảnh An nói: “Tổng giá trị thị trường của tất cả các công ty niêm yết dưới tên nhà họ Lê đã bị thu hẹp gần một phần năm, với mức lỗ gần một trăm tỷ… Chủ yếu là không biết tại sao, ngoài tập đoàn Hãn Vũ, có rất nhiều người ra tay với nhà họ Lê."
Thấy Lê Cảnh An nói chuyện đĩnh đạc, Lê Văn Vân nghĩ tới việc bố anh đã từng là một thần đồng kinh doanh, Lê Cảnh An đóng một vai trò rất lớn trong sự quật khởi của ngành công nghiệp quần áo của nhà họ Lê.

“Có lẽ ngày mai có thể cho Lôi Bân nói về những chuyện này với bố mình, xem bố mình có ý tưởng gì không.” Lê Văn Vân nghĩ thầm trong lòng.

Ban đầu anh không muốn để Lê Cảnh An quản lý chuyện công ty, muốn Lê Cảnh An sống thoải mái một chút.

Nhưng gần đây anh cũng có thể cảm nhận được mỗi ngày Lê Cảnh An cảm thấy khá nhàm chán.


Có lẽ nếu tìm được việc gì đó để làm, Lê Cảnh An sẽ vui hơn.

Tào Vân nhìn Lê Văn Vân nói: "Được rồi, trước tiên chúng ta đừng nói chuyện này nữa.

Không phải con nói muốn dẫn bạn gái đến gặp mặt bố mẹ sao? Người đâu? Không phải con lại gạt bố mẹ nữa chứ, chỉ là con không muốn đi xem mắt thôi đúng không? Mẹ vẫn cảm thấy cô gái đó khá tốt.

Nó cũng sẵn lòng gặp mặt con lần nữa!"
“Tốt cái gì mà tốt?” Lê Văn Vân cạn lời: “Bạn gái của con đã tới Lâm Hải rồi, ngày mai con sẽ dẫn đến cho bố mẹ xem!"
“Đây là do con nói đấy.” Tào Vân nói: “Nếu như ngày mai con không dẫn về được thì hãy ngoan ngoãn đi xem mắt đi!"
Lê Văn Vân gật đầu trở về phòng, vội vàng gửi WeChat cho Đỗ Tịch Tịch để ăn khớp mọi chi tiết, tránh bị hư đường vào ngày mai.

Quyết định xong, anh nhìn thứ năm trên điện thoại, thản nhiên nói: "Còn hai ngày nữa!"
...!
Nhà họ Lê!
Trong gần bốn ngày này, Lê Trung Hằng không có được một đêm ngon giấc!
Lúc này, trong tòa nhà lớn của nhà họ Lê, hầu hết các cấp cao của nhà họ Lê đều đã đến.

Trên chủ vị, ông lão tóc hoa râm ngồi đó là người có địa vị cao nhất trong nhà họ Lê hiện tại, Lê Vĩnh Sanh.

Lê Vĩnh Sanh đã hơn tám mươi tuổi, nhưng là một người giàu có, được bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn vẫn thần thái sáng láng.

Ngoại trừ mái tóc hoa râm ra, nhìn từ bề ngoài thì trông ông ta như mới ngoài sáu mươi tuổi.

Ông ta ngồi đó với một cỗ hương vị không giận tự uy.

Ngồi bên cạnh ông ta là Lê Trung Hằng, ngoài ra còn có hai người đàn ông.

Đây là ba người đứng đầu của ba dòng chính nhà họ Lê, cũng là những người nắm giữ số cổ phần lớn nhất trong sản nghiệp của nhà họ Lê!
Ngoài ra, trong phòng còn có rất nhiều người trung niên, vị trí cuối cùng là thế hệ thứ ba của nhà họ Lê.

Lê Tử Thiện, Lê Hoán, Lê Tử Dụ, v.v.!
“Được rồi, bắt đầu đi!” Lúc này, Lê Vĩnh Sanh mở miệng nói: “Trung Hằng, con nói trước, cuộc hỗn loạn lần này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?".