Chí Tôn Chiến Thần

Chương 551: "Chỉ có một mục tiêu thôi, đó chính là vui vẻ!"



"Được rồi, mọi người cũng không cần đứng ở cửa đâu, vào hết đi." Thuỷ Quân Tín dẫn đầu đi vào trong.



Tân Uẩn bấu chặt vào tay Giang Sách, cơ thể hơi run lên.



Cô nói nhỏ: "Người này trông đáng sợ quá, không giống người tốt gì, Giang Sách, anh phải cẩn thận."



Giang Sách không nói gì, dắt Tân Uẩn đi vào.



Advertisement

Kinh nghiệm nhiều năm nay cho Giang Sách biết Thuỷ Quân Tín quả thật có vấn đề, lần này nhận được thiệp mời hiển nhiên không phải vì Giang Sách mà là vì Tân Uẩn.



Lại nhìn ánh mắt của những người đàn ông xung quanh, ai nấy đều mang vẻ hóng hớt, thế thì càng chứng minh rõ điều này.



Sau khi vào sảnh, mọi thứ lại giống như một thế giới khác.



Nơi này giống cung điện, trang hoàng vô cùng tráng lệ, vừa có điêu khắc vừa có tranh vẽ, đẹp không tả được.



Đặc biệt là chùm đèn pha lê cực lớn trên đầu, đính gần nghìn viên pha lê, chỉ cần bật đèn lên, cả sảnh sẽ rực rỡ đủ sắc ánh sáng.



Chỉ một chùm đèn này thôi cũng phải tới giá mấy triệu tệ mới vừa.



Không thể không thừa nhận rằng Thuỷ Quân Tín rất chịu chi.



Từng bàn dài đồ ăn, thức uống toàn là đồ đẳng cấp, đêm nay tính mỗi tiền rượu chỗ này thôi cũng phải hàng triệu tệ hoặc chục triệu.



Một chữ thôi: Đắt!



Nhìn khắp cái Nam Thành này, cũng chỉ có Thuỷ Vân Thiên mới đủ sức để tổ chức một buổi vũ hội hoành tráng thế này.



Thuỷ Quân Tín bước lên sân khấu, khẽ vỗ lên micro, cười haha nói: "Xin chào các quý ông quý bà, hôm nay rất vinh hạnh khi mời được các vị đến tham gia vũ hội do tôi tổ chức."



"Đêm nay không có bất kỳ hạn chế nào, mọi người cứ chơi thoả thích, ăn thoải mái, uống thả ga."



"Chỉ có một mục tiêu thôi, đó chính là vui vẻ!"



"Bây giờ, mời mọi người lắc lư theo nhịp điệu âm nhạc!"



Lập tức, âm nhạc nhẹ nhàng trong sàn nhảy được đổi thành nhạc sôi động, ánh đèn lấp lánh, bóng người lắc lư.



Những kẻ giàu sang ở đây cũng giải toả hết những cảm xúc đã bị đè nén từ lâu ra, không giả vờ lịch thiệp nữa, ai ôm bạn nhảy của người nấy, bắt đầu nhảy nhót tận tình ở vũ hội.



Ánh mắt của Giang Sách cứ đảo quanh sàn nhảy, tìm hình bóng của Tiểu Điệp.



Nếu đoán không sai thì Tiểu Điệp có lẽ sẽ xuất hiện ở nơi thế này.



Tân Uẩn ở kế bên một chốc lại quay sang nhìn Giang Sách, tối nay cô ấy là bạn nhảy của Giang Sách, không phải đi ăn cơm với Giang Sách! Cô ấy vẫn muốn nhảy một bài với Giang Sách, thoả nguyện vọng của mình.



Nhưng nhìn Giang Sách có vẻ như không có ý đó lắm?



Tân Uẩn có hơi thất vọng.



Tại sao những người đàn ông khác đều phải thèm thuồng, nhưng duy chỉ Giang Sách dường như không có chút cảm tình gì với cô ấy? Là do cô ấy không đủ đẹp hay không đủ dịu dàng?



Thật ra Tân Uẩn cũng biết đáp án.



Giang Sách là người có gia đình, Giang Sách rất yêu vợ mình, sao có thể rung động với người phụ nữ khác chứ?



Tân Uẩn nổi cơn ghen trong lòng, khẽ cắn môi, không cần biết Giang Sách có yêu mình không, không cần biết Giang Sách có gia đình hay chưa, đêm nay Giang Sách là của Tân Uẩn rồi, ai cũng đừng hòng cướp đi!



"Giang Sách!"



"Hử?"



"Chúng ta đừng ngồi không nữa, cũng đi nhảy một bài đi?"



Giang Sách ngớ người ra.



Nhảy á? Anh chẳng có chút thiên phú nào ở mặt này cả.