Cơ Trấn Hùng nghiến răng nghiến lợi với người này,vừa đặt điện thoại xuống thì thư ký đã bước vào, mặt màyhốt hoảng: “Chủ tịch, không ổn rồi! Phó tổng giám đốccủa hai đối tác cỡ lớn đã tới dưới tầng, nghe nói là tới trảhàng!”“Sao cơ!”, Cơ Trấn Hùng giật mình, đối tác cỡ lớn, cảnhà họ Cơ cũng chỉ có bảy bên thôi. Bây giờ đột nhiên haibên lại tới cùng lúc! Đã vậy còn là phó tổng giám đốc đíchthân tới, điều này cho thấy giờ ông ta không thể nào nétránh được rồi!Sắc mặt Cơ Trấn Hùng rất khó coi: “Cơ Bộc Tồn đã tớichưa? Bảo cậu ta với Cơ Trí Minh cùng phụ trách tiếp đón,xoa dịu hai đối tác này!”“Không ổn rồi chủ tịch ơi!”Một người đẩy cửa chạy vào, thở hổn hà hổn hểnkhiến Cơ Trấn Hùng đanh giọng mắng: “Hốt hoảng cái gì!Trông cái bộ dạng chẳng ra làm sao!”Người kia cũng không quan tâm đến việc mình bịmắng, vội vàng nói: “Chủ tịch Tần của tập đoàn ĐồngQuang đến rồi!”Cơ Trấn Hùng sững người, sau đó lúng búng mắngmột câu gì đó trong miệng, rồi lập tức rảo bước đi rangoài.Tập đoàn Đồng Quang là đối tác đặc biệt duy nhất củanhà họ Cơ tính đến thời điểm này, hai bên hợp tác mườimấy hai mươi năm rồi, tình cảm rất thắm thiết. Lượng giaodịch hàng năm đều trên năm trăm triệu nhân dân tệ, lúcnhiều thậm chí còn lên tới bảy tám trăm triệu tệ, chiến tớimột phần ba tổng doanh thu của nhà họ Cơ.Khách hàng lớn như thế này, đến cả Cơ Trấn Hùngcũng không dám đắc tội.Trong tình huống bình thường, người của tập đoànĐồng Quang tới làm gì cũng sẽ báo trước một tiếng. Lầnnày họ đến đây chẳng buồn chào hỏi, làm sao mà Cơ TrấnHùng không đoán ra nguyên nhân được chứ!Chỉ là ông ta không ngờ rằng sự việc bùng nổ dữ dộinhư vậy, chỉ mới hai ngày, đối tác cỡ nhỏ và cỡ vừa trảhàng cũng thôi, sao mà cả tập đoàn Đồng Quang cũngnóng ruột rồi?Chẳng lẽ họ lại ngu ngốc đến mức ấy? Chỉ một videovà một bản ghi âm mà đã khiến họ sợ hãi?Người nghĩ đến vấn đề này không chỉ có Cơ Trấn Hùngmà còn cả Cơ Hương Ngưng nữa.Cô không quen vị chủ tịch Tần này nhưng đã từngnghe tới danh tiếng của tập đoàn Đồng Quang.Nhất là sau khi gặp mặt chủ tịch Tần, Cơ Trấn Hùngnổi cơn lôi đình trong phòng làm việc, mắng tập đoànĐồng Quang không tình nghĩa, bỏ đá xuống giếng, làmmối nghỉ hoặc trong lòng Cơ Hương Ngưng tăng lên đỉnhđiểm.Cô không nén được mà hỏi Hoắc Khải đang ngồi đốidiện mình: “Tại sao lại nhanh đến thế?”“Cô đang nói tới thời gian bùng nổ hả?”, Hoắc Khảicười cười: “Chuyện này rất bình thường thôi mà. Bề ngoàithì thực lực của nhà họ Cơ không tệ, nhưng bao nhiêunăm nay, đấu đá giữa dòng chính và nhánh phụ vẫn luôntiếp diễn. Mà con cháu của dòng chính luôn là ngườigiành chiến thắng nên đã tạo thành thói quen ăn chơihưởng lạc, xa hoa dâm dật. Có lẽ một số nhân tài trong sốnày bị hiểu nhầm, nhưng đại đa số người nhà họ Cơ vẫncho người ta cảm giác không đáng tin. Có điều, mấyngười đó dựa vào chống lưng hùng hậu nên khi chưa cóngòi nổ, không một ai so đo với họ”. Hoắc Khải nhìn rõ chuyện này, người nhà họ Cơ đã làmhỏng hết căn cơ của gia tộc rồi, người ngoài vẫn luôn nghỉngờ họ, chẳng qua người ta chưa từng thể hiện ra thôi.Bây giờ nguy cơ của nhà họ Cơ đã xuất hiện, nhữngngười từng nghỉ ngờ tất nhiên cũng sẽ bỏ đi sự ngờ vực vìquan niệm đã được tiêm nhiễm vào đầu trước đó, tự bảovệ chính mình.Đợi khi nhà họ Cơ vượt qua nguy cơ này rồi, hợp táclần nữa cũng không muộn.Lỡ như nhà họ Cơ thực sự sụp đổ, họ rút chân ra trướccũng có thể tránh được tổn thất lớn hơn.Cho nên, về cơ bản, thực chất nguy cơ này cũngkhông quá nghiêm trọng, chẳng qua người nhà họ Cơ tựtạo nghiệp nên rơi vào cảnh tan đàn xé nghẻ, điều nàycũng chẳng có gì lạ.Cơ Hương Ngưng nghe xong mà trợn mắt: “Thế nênlúc đề nghị cách này, anh đã nghĩ tới tình huống hiện tạirồi?”“Gần gần thế! Chẳng qua tốc độ sụp đổ của nhà họCơ có vẻ nhanh hơn tôi nghĩ vài ngày. Theo dự đoán banđầu, chắc hẳn nhanh nhất cũng phải tới ngày thứ năm,tình trạng này mới xuất hiện” Hoắc Khải đáp.Cơ Hương Ngưng không nói gì, bây giờ cô đã hoàntoàn chấn động.Lúc trước, Cơ Xuyên Hải nói rằng nhà họ Cơ muốn épcô lấy Lưu Quân Bồi, cô chỉ lo bày tỏ thái độ giận dữ củamình, còn Hoắc Khải lại có thể đưa ra một phương pháptuyệt vời để hóa giải tình thế chỉ trong vài phút ngắn ngủi.Thời gian ngắn đến thế, có lẽ người bình thường cònchưa kịp nắm rõ vấn đề, anh đã nghĩ tới đủ thứ khả năngcó thể xảy trong tương lai, thậm chí còn dự đoán luôn cảtiến độ.Người này đáng sợ quá đi mất…Trong lòng Cơ Hương Ngưng đột nhiên nảy ra cảmgiác lo lắng, với tình hình trước mắt, nhà họ Cơ thực sựgặp nạn rồi. Rốt cuộc Hoắc Khải đang giúp hay đang lợidụng cô để báo thù nhà họ Cơ?Dường như nhìn ra được nỗi lo trong lòng Cơ HươngNgưng, Hoắc Khải mỉm cười: “Cô đừng cả nghĩ như thế.Sự việc không nghiêm trọng vậy đâu! Những người kia chỉmuốn rút chân ra trước chứ không muốn đập chết nhà họCơ. Bây giờ thứ mấu chốt của nguy cơ này nằm ở đoạnvideo và bản ghi âm. Nếu nhà họ Cơ có thể giải quyếtđược vấn đề “hôn nhân gia tộc” nhắc tới trong video vàghi âm để chứng minh nhà các cô không cần tới nguồntiền từ tập đoàn Lưu Thị mà vẫn có thể tiếp tục sinh tồn,việc kinh doanh vẫn có thể tiếp tục. Đương nhiên, khôngthể tránh được một chút tổn thất trong thời gian ngắn,nhưng đây cũng là thời cơ tốt để cô leo lên. Muốn nắmgiữ trọn vẹn một công ty con thì đây là cơ hội không thểnào tốt hơn được nữa”.Cơ Hương Ngưng vẫn tỏ ra bất an, cô nói: “Tôi chỉ sợhọ không nghĩ được điều này, lỡ như không ai tới tìm tôithì sao?”“Bác cả Cơ Trấn Hùng của cô không phải thằng ngốc.Ông ta có thể làm chủ tịch hội đồng quản trị nhà họ Cơ,nếu đến cả điểm mấu chốt này cũng không nhận ra, chắcđã bị người ta đuổi xuống từ lâu rồi“ Hoắc Khải nói.Đúng lúc này, Lưu Quân Bồi cầm ba tấm vé xem phimbước tới, dè dặt liếc nhìn Hoắc Khải rồi mới hỏi: “Vào luônbây giờ chứ?”Hai hôm nay, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải vẫn tớitìm Lưu Quân Bồi từ sáng sớm, lúc thì uống trà, lúc thì tròchuyện, dù chán đến cỡ nào cũng phải dùng hết thời giancủa một ngày.Để tạo ra hiện tượng giả là quan hệ của họ rất tốt đẹp.Chẳng qua, cậu chủ Lưu trước giờ luôn được người talấy lòng, đứng trước mặt họ không khác gì quân cờ,đương nhiên cũng chẳng được tôn trọng.Thậm chí, vì từng bị Hoắc Khải tẩn cho một lần nênđến bây giờ, Lưu Quân Bồi vừa hận vừa sợ anh, đến cảmua vé xem phim cũng là do Hoắc Khải đuổi anh ta đimua.Đường đường là con trai chủ tịch tập đoàn Lưu thị,một trong những người thừa kế của tập đoàn Lưu thị màphải làm chân chạy vặt, mua vé xem phim cho người ta,đúng là làm người ta cười tụt quần.Có lẽ người ta sẽ bảo, Lưu Quân Bồi làm vậy đúng làxấu mặt, nếu thấy sợ thì không thể bỏ đi được à?Nhưng Lưu Quân Bồi đâu dám bỏ đi.Lời phân tích của Hoắc Khải về cuộc hôn nhân gia tộcnày khiến anh ta sợ mất hồn mất vía, chỉ sợ mình vừaquay đầu bỏ đi, Cơ Hương Ngưng đã chủ động đề nghịhủy bỏ hôn ước. Đến lúc đó bị bố trách tội thì anh ta phảilàm sao?Thế nên, suy nghĩ hiện tại của cậu chủ Lưu này là dỗdành Cơ Hương Ngưng đến nơi đến chốn, đảm bảo bà nộinhỏ này phải thật vui vẻ.Chỉ cần không nhắc đến việc giải quyết hôn ước, muavé xem phim có đáng kể gì.Lại thêm một ngày nữa qua đi, tới giờ tan ca mà tòanhà tổng bộ của nhà họ Cơ vẫn có đèn đuốc sáng trưng.Không biết do bước vào giai đoạn cao điểm hay vì tậpđoàn Đồng Quang tới yêu cầu tạm ngừng hợp tác khiếncho đối tác cỡ nhỏ, cỡ vừa và cỡ lớn chen nhau tới đổihàng lấy tiền.Một lượng lớn hàng hóa đòi đổi trả, một lượng lớnkhoản nợ cần thanh toán, đến cả ngân hàng cũng gọi điệnthoại yêu cầu nhanh chóng bồi hoàn khoản vay và lãi vay.Từ chủ tịch hội đồng quản trị Cơ Trấn Hùng tới nhânviên nhỏ nhất của phòng kinh doanh đều bận tối mắt tốimũi.Họ vừa phải xoa dịu khách hàng vừa phải đối phó vớiphóng viên bên ngoài. Chuyện này đã nhận được sự chú ý của đám đôngtruyền thông, máy ảnh cùng micro ở bên ngoài cứ nhưsóng biển vậy, hết đợt này tới đợt khác.Cơ Xuyên Hải ôm theo một phần văn kiện, cùng cấpdưới tiến vào văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị vớivẻ mặt nghiêm túc.Trong phòng làm việc, gần như tất cả lãnh đạo từchức trưởng phòng trở lên đều có mặt ở đây.Thấy Cơ Xuyên Hải tới, mặt mũi Cơ Trấn Hùng sa sầm,giọng nói cũng trầm xuống: “Tính ra rồi à?”Cơ Xuyên Hải gật gật đầu, đưa văn kiện trong tay choông ta: “Nếu đồng ý với yêu cầu của tất cả những ngườinày, chúng ta chỉ có nước làm đơn xin tuyên bố phá sản.”Mặt mũi của tất cả mọi người tái nhợt đi, hai chữ “phásản” đột nhiên gần với họ quá, thực sự khó lòng thích ứngđược.Sắc mặt Cơ Trấn Hùng đen như đáy nồi, ông ta khôngnhìn báo cáo thống kê, chỉ nhìn chằm chằm vào Cơ XuyênHải.Ông ta từng nghỉ ngờ phải chăng chuyện này là do CơXuyên Hải tìm người gây ra, có mấy lần muốn hỏi, nhưngsau cùng vẫn không hỏi.Bởi vì dù cho Cơ Xuyên Hải thực sự làm vậy, ông tacũng không hỏi được đáp án.Vả lại, Cơ Xuyên Hải có đáp lại thế nào cũng khôngvớt vát được gì.Chuyện quan trọng nhất bây giờ là vượt qua nguy cơnày, những thứ đó thì sau này tính tiếp.Cơ Trấn Hùng hít một hơi thật sâu, nhìn đám đôngtrong phòng, trầm giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta gạt bỏtrong phòng, trầm giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta gạt bỏmọi tạp niệm, dốc toàn lực làm tốt một việc duy nhất làvượt qua được kiếp nạn này! Không cần biết là ai, chỉ cầncó đề nghị tốt thì có thể lên tiếng!“