Chàng Rể Quyền Quý

Chương 236



CHƯƠNG 236

“Hai người ở nổi trong biệt thự như này sao?”

“Cô nói cái gì?” Gương mặt Lâm Tinh Vũ không có biểu tình, nhàn nhạt hỏi.

“Tôi nói cái gì?” Ngô Sở Vũ bật cười, nét mặt cực kỳ khinh thường: “Thế nào? Không phục sao? Tôi nói các người ở nổi loại biệt thự này chắc?”

“Tôi cảm thấy ngay cả cổng vào các người cũng không thể vào được, chỉ có thể ở đây hâm mộ người khác mà thôi, muốn mua không?” Ngô Sở Vũ cao ngạo nói.

Lần trước cô ta cùng cậu cả Vương tại Minh Bảo Hiên, còn đến văn phòng của tập đoàn đá quý Trương thị, nhưng lại bị tên vô dụng này làm bẽ mặt không ít.

Nghe nói cái đồ bỏ đi Lâm Tinh Vũ lại đắc tội với cậu cả Vương, cô ta làm nhục anh một lần thật sảng khoái, sau đó báo cáo với Vương Tử Văn, đến lúc đó còn có thể kiếm chỗ tốt!

“Chuyện chúng tôi ở đây hay không mắc mớ gì tới cô?” Trương Uyển Du tức giận nói, không chịu nổi sắc mặt này của Ngô Sở Vũ.

“Đương nhiên liên quan đến tôi! Hai người nghèo kiết xác chặn đường tôi, làm ô nhiễm mắt tôi, còn khiến tôi mất hứng! Hai con chó chặn đường!” Ngô Sở Vũ khinh thường trào phúng: “Hôm nay tôi đến xem phòng cưới cùng với chồng sắp cưới của tôi, thế nào? Trương Uyển Du, cô rất hâm mộ phải không?”

“Loại người như các người cũng chỉ xứng ở mấy khu nhà ổ chuột, có biết biệt thự ở sơn trang Tuyết Long đắt cỡ nào không?” Ngô Sở Vũ tràn ngập cảm giác ưu việt nói: “Tôi có thể nói cho cô biết, biệt thự tôi ở có giá ba trăm sáu mươi tỷ.”

“Ba trăm sáu mươi tỷ rất đắt sao?” Lâm Tinh Vũ bình thản nói: “Theo tôi được biết, biệt thự ở sơn trang Tuyết Long có giá khởi đầu là ba trăm tỷ, cô ở loại biệt thự rẻ tiền nhất?”

“Nói năng hùng hồn nhỉ? Biệt thự ba trăm tỷ mà còn dám nói là giá thấp nhất?” Người đàn ông mặc tây trang ở bên cạnh Ngô Sở Vũ đứng ra nói, vẻ mặt khinh thường đánh giá Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du.

“Ha ha! Đúng là mắc cười muốn chết, người khác ở biệt thự ba trăm tỷ mà cũng dám trào phúng? Đúng là không biết mình có bao nhiêu trọng lượng.” Ngô Sở Vũ che miệng cười ha hả, vẻ mặt châm chọc: “Cũng không soi gương nhìn chính mình xem, còn không biết xấu hổ mà nói biệt thự ba trăm tỷ là loại kém nhất?”

“Lâm Tinh Vũ, sao anh…” Trương Uyển Du nắm lấy ống tay áo của Lâm Tinh Vũ, biểu cảm rất khó coi.

Lâm Tinh Vũ thật là, biệt thự ba trăm tỷ của người khác anh lại nói là thứ vứt đi, như vậy chẳng phải khiến người khác trào phúng sao?

Mặc dù gần đây cô được thăng chức làm phó tổng giám đốc của tập đoàn, tiếng tăm trong giới đá quý khá lớn, cũng được coi như một nhân vật nổi tiếng, nhưng cô vẫn không mua nổi biệt thự ba trăm tỷ.

Người ta có tiền mua biệt thự hơn ba trăm tỷ, còn có cái gì đáng nói? Nói xong chẳng phải là khiến bản thân mất mặt sao?

“Thôi vậy, Sở Vũ, em nói chuyện với hai cái người nhà quê ếch ngồi đáy giếng này làm gì? Cả đời bọn họ cũng không mua nổi một cái nhà vệ sinh của chúng ta!” Người đàn ông mặc tây trang cười lạnh: “Đừng hạ thấp thân phận của mình, đi, chúng ta vào xem phòng cưới.”

“Đừng nóng vội, đi cái gì mà đi.” Trên mặt Ngô Sở Vũ hiện vẻ nghiền ngẫm, giống như chưa thỏa mãn.

“Tôi nói Trương Uyển Du này, ít nhiều gì Vương Tử Văn cũng cho cô mặt mũi lớn như vậy, cho cô cơ hội tiến vào nhà họ Vương giàu có, cô không nên qua lại với cái tên vô dụng Lâm Tinh Vũ này, làm mất hết mặt mũi của cậu cả Vương.” Ngô Sở Vũ lạnh lùng cười nói: “Tôi nói có phải là cô không biết tự trọng không? Cô thích sống cuộc sống thấp hèn sao?”

Nói xong, Ngô Sở Vũ duyên dáng cười rộ lên, quay đầu lại lập tức gọi điện thoại cho Vương Tử Văn nói với anh ta chuyện hôm nay, rằng cô ta đã giúp anh ta vả mặt tên vô dụng Lâm Tinh Vũ, nhất định cô ta sẽ để lại ấn tượng tốt.