Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 476: Trác Chiêu Nhan vong tộc diệt chủng! Đoạt lại cơ nghiệp



Ngoài biển đã bị Thẩm Lãng triệt để khống chế, trên lục địa muốn biết tình hình thành Nộ Triều rất khó.

Nhưng sẽ có cá lọt lưới, vừa khai chiến chưa lâu, một số thương nhân thấy không ổn, bỏ chạy mất dạng.

Chạy ra thành Nộ Triều về sau, bọn họ không ngừng trốn về phía bắc, tìm thuyền nhỏ của ngư dân, sau đó dùng thuyền chạy tới quận Nộ Giang.

Phần lớn thương nhân thất bại, thuyền nhỏ không thích hợp đi xa, dù cho gió êm sóng lặng, chỉ có một kết cục chìm thuyền thân vong.

Một thương nhân nào đó may mắn thành công, quỳ gối trước mặt Trác Chiêu Nhan gào khóc nói.

"Thảm, quá thảm.”

Trác Chiêu Nhan lạnh giọng nói: "Đừng gào, nói cặn kẽ cho ta, không được thêm mắm thêm muối."

Thương nhân nói: "Thẩm Lãng vận dụng quả cầu lớn, bay lên trời, ném loại dầu nào đó màu đen xuống thành Nộ Triều, phóng hỏa đốt mấy ngày mấy đêm, thành Nộ Triều biến thành phế tích."

"Nhà cửa không còn, cháy hết, cháy hết rồi, mấy vạn người chết cháy, rất ít người chạy thoát.”

"Quá thảm! Tiểu nhân nhìn thấy vô số người táng thân trong biển lửa, bị đốt thành than, còn có khí độc, rất nhiều người bỏ chạy, bỗng nhiên ngã xuống đất chết."

Nói đến chỗ đáng sợ, thương nhân gào khóc lần nữa, tê liệt ngã xuống đất.

Trác Chiêu Nhan nói: "Yến Nam Phi đâu? Pháo đài lớn thì sao?"

Thương nhân nói: "Không biết, lúc tiểu nhân chạy thoát, biển lửa còn đang thiêu đốt, nhưng pháo đài lớn vẫn còn, không thấy Yến đại nhân đâu."

Trác Chiêu Nhan bình tĩnh như cũ, không lo lắng chút nào, nàng biết pháo đài lớn rất rõ, nó là cái vỏ rùa đen, vô cùng kiên cố, lửa đốt không cháy.

Huống chi trong tay Yến Nam Phi còn 10 vạn quân, 1 vạn Thiết Huyết quân, 3 vạn trùng tiễn.

Coi như thành Nộ Triều bị đốt thành phế tích, trận chiến này, Yến Nam Phi thắng chắc.

Trác Chiêu Nhan đi tới đi lui trong đại sảnh, không ngừng an ủi mình.

"Yến Nam Phi nhất định thắng, không cần lo, không cần lo!"

Ngay lúc này, một võ sĩ tiến lên nói: "Tiểu thư, Chúc Văn Hoa cầu kiến."

Trác Chiêu Nhan nhíu mày, nàng rất ghét Chúc Văn Hoa, mấy tháng trước gã đi thành Nộ Triều, mưu đồ sinh ý tơ lụa, muốn húp một chén canh, không chỉ thế, gã còn muốn nạp Từ Thiên Thiên làm thiếp.

Không phải đang trắng trợn đào góc tường nhà nàng sao?

Bất quá bây giờ Thẩm Lãng đánh tới, mọi người có chung địch nhân, cần một lòng đoàn kết.

"Cho vào."

Một lát sau, Chúc Văn Hoa tới, sắc mặt trắng bệch.

"Ta nghe nói thành Nộ Triều xảy ra chuyện?" 

Chúc Văn Hoa nói: "Có thương nhân chạy tới phủ của ta, nói Thẩm Lãng dùng dầu đốt thành, thành Nộ Triều biến thành phế tích rồi!"

Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói: "Chúc Văn Hoa, ngươi muốn nói cái gì?"

Chúc Văn Hoa trầm mặc một hồi, nói: "Trác tiểu thư, ta biết ngươi có thành kiến với ta. Nhưng bây giờ hai người chúng ta cột chung một sợi dây thừng, hai chúng ta nên chiếu cố lẫn nhau."

Trác Chiêu Nhan nói: "Ngươi muốn hỏi có nên chạy hay không?"

Chúc Văn Hoa gật đầu nói: "Đúng vậy!"

Chính là ý này, khi Thẩm Lãng đánh hạ thành Nộ Triều, tiếp đó sẽ đánh đảo Thiên Phong, đảo Kim Sơn, chẳng mấy chốc sẽ suất binh đánh tới thành Huyền Vũ, đoạt lại hầu phủ.

Nếu đợi Thẩm Lãng dẫn quân tới, muốn chạy cũng không kịp.

Trác Chiêu Nhan nói: "Ngươi cảm thấy nên chạy đi đâu?"

"Thiên Nhai Hải các, hoặc kinh thành." 

Chúc Văn Hoa nói.

Trác Chiêu Nhan nói: "Ta đã biết tình hình hiện tại, dù cho thành Nộ Triều không còn, nhưng vẫn còn pháo đài lớn, còn đại quân của Yến Nam Phi, ta hỏi ngươi, pháo đài kia cháy nổi không?"

Chúc Văn Hoa nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Đốt không cháy.”

Trác Chiêu Nhan lại hỏi: "Ta lại hỏi ngươi, pháo đài lớn so với thành Huyền Vũ thì thế nào?"

Chúc Văn Hoa nói: "Kiên cố hơn nhiều lắm."

Trác Chiêu Nhan nói: "Muốn hạ pháo đài, cần công thành, quân lực trong tay Thẩm Lãng thua xa Yến Nam Phi, hắn có bao nhiêu người có thể công thành? Tối đa một hai vạn đã nhiều lắm rồi."

"Ngươi cảm thấy Yến Nam Phi vô năng lắm sao? Một vạn Thiết Huyết quân và trùng tiễn của Phù Đồ sơn vô dụng lắm sao? Ta khẳng định, một khi Thẩm Lãng tới gần pháo đài, sẽ toàn quân bị diệt."

Chúc Văn Hoa nghe vậy, không khỏi gật đầu.

Trác Chiêu Nhan nói: "Bây giờ mà chạy trốn, chúng ta sẽ mất tất cả, ngươi cam tâm sao? Ta tuyệt đối không chạy, muốn chạy thì một mình ngươi chạy, sau khi ngươi chạy, ta sẽ phái người tới kinh thành tố cáo ngươi."

Chúc Văn Hoa lắc đầu nói: "Ngươi nói đùa, ta làm sao lại chạy trốn!"

Chúc Văn Hoa cáo từ, Trác Chiêu Nhan ngồi một mình, sắc mặt âm trầm, nàng đi lên chỗ cao nhất, đứng trong lâu đài đưa mắt ngóng nhìn nơi xa, trong lòng nóng như lửa đốt, muốn nhìn thấy tình hình thành Nộ Triều.

Đáng tiếc khoảng cách quá xa, cả nghìn dặm đâu, sao mà thấy được?

Sau đó nàng tham lam quan sát toàn bộ An Đình phủ, cũng chính là hầu phủ Huyền Vũ.

Mười mấy năm trước, bởi vì Khổ Đầu Hoan, gia tộc họ Trác gặp tai họa ngập đầu, mất tước vị, mất đất phong, cuộc sống kia như địa ngục.

Hơn nữa thời điểm gia tộc hưng thịnh, cũng không có đất phong và tòa thành lớn như vậy, hai năm qua nàng là chủ nhân của tòa thành này, bây giờ sẽ mất nó sao?

Không được, tuyệt không được!

Nơi đây từng là cơ nghiệp trăm năm của gia tộc họ Kim, hiện tại thuộc về nàng, không ai đoạt được.

Nhưng vạn nhất thành Nộ Triều chiến bại thì sao bây giờ?

Thẩm Lãng nhất định sẽ đoạt lại tòa thành này, dựa vào gia tộc họ Trác chống đỡ nổi Thẩm Lãng sao?

Hoàn toàn không thể!

"Tòa thành này là của ta, không thể rơi vào tay con tiện nhân Kim Mộc Lan kia." 

Trác Chiêu Nhan oán độc lầm bầm lầu bầu, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta không có, các ngươi cũng đừng mơ tưởng đạt được."

Tiếp đó, nàng trở lại bên trong thành, lớn tiếng nói: "Mời Từ tiên sinh tới gặp ta."

Một lát sau, một nam nhân tiên phong đạo cốt xuất hiện trước mặt nàng, là một đạo sĩ.

Gã là một luyện kim sư, bây giờ trở thành một trong những tâm phúc của Trác Chiêu Nhan, bởi vì gã hiến lên một cái phối phương, chế tạo thuốc nổ đen.

Lúc còn ở Việt quốc, Thẩm Lãng từng dùng thuốc nổ, nhất là trận đánh với gia tộc họ Chung, từ ngày đó thuốc nổ công khai lộ diện, nhưng không ai biết cách chế tạo, rất nhiều luyện kim sư thử nghiện, đều thất bại.

Mà vị Từ đạo sĩ này lại thành công, tạo ra thuốc nổ đen, đồng thời hiến cho Trác Chiêu Nhan, đạt được nàng tín nhiệm.

"Chúng ta có bao nhiêu hỏa dược?"

 Trác Chiêu Nhan hỏi.

Từ đạo sĩ nói: "Kali Nitrat quá khó tìm, toàn bộ nhờ vào nhà vệ sinh, hai năm qua chỉ tích góp được 150.000 cân mà thôi."

150.000 cân?

Vừa nghe đã thấy rất lớn.

"Nhiêu đó đủ tiêu diệt đội quân của Thẩm Lãng không? Có thể bảo vệ tòa thành này không?" 

Trác Chiêu Nhan hỏi.

Từ đạo sĩ nói: "Rất khó, dù cho có 150.000 cân hóa dược."

Trác Chiêu Nhan trầm ngâm, ánh mắt lạnh băng, nói: "Đủ cho nổ hầu phủ không?"

Từ đạo sĩ run lên, hoàn toàn không dám tin nói: "Toàn bộ nổ banh?"

Trác Chiêu Nhan gật đầu nói: "Đúng, toàn bộ nổ banh.”

Từ đạo sĩ nói: "Không thể, diện tích quá lớn, cho nổ mấy chỗ quan trọng thì được."

Trác Chiêu Nhan nói: "Chúng ta còn bao nhiêu cân dầu cá?"

Từ đạo sĩ nói: "Khoảng tám vạn cân, còn có 130,000 cân dầu cây trẩu."

Trác Chiêu Nhan nói: "Thêm nhiêu đó đủ phá hủy hầu phủ chưa?"

Từ đạo sĩ nói: "Đủ rồi."

Trác Chiêu Nhan nói: "Nếu đội quân của Thẩm Lãng vào thành, có thể đồng thời nổ chết không?"

Từ đạo sĩ nói: "Có thể!"

Trác Chiêu Nhan nói: "Vậy được! Ngươi chôn hết xuống đất, khi ta hạ lệnh, hãy dẫn nổ hầu phủ."

Từ đạo sĩ nói: "Vâng!"

Sau đó gã lui xuống, đi làm ngay.

Trác Chiêu Nhan lần nữa cắn răng nghiến lợi nói: "Kim Mộc Lan! Ta sẽ không để ngươi có được hầu phủ, ta thà rằng hủy diệt nó, cũng không để lại cho gia tộc họ Kim.”

Cừu Hào quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng, dập đầu nói: "Tiểu nhân Cừu Hào, tham kiến Thẩm Lãng bệ hạ, muôn năm, muôn năm, vạn vạn tuế!"

Thẩm Lãng nhìn Cừu Hào, không biết nói cái gì.

Rất nhiều địch nhân của hắn đều chết, thi thể nát vụn, chỉ tên này còn sống.

Thành Nộ Triều đổi chủ ba lần rồi, Cừu Hào vẫn nắm giữ đảo Thiên Phong như cũ, quá trâu bò.

Thẩm Lãng nói: "Ngươi từng quy hàng Ngô quốc, tới đánh gia tộc họ Kim ta, sau đó ngươi đầu hàng Việt quốc, tham gia vây giết ta, dù không nhìn thấy hạm đội của ngươi, nhưng ngươi quả thực tham gia."

Đương thời thật sự quá nhiều hạm đội vây giết Thẩm Lãng, kéo dài đến mấy trăm ngàn dặm, không thấy hạm đội mấy ngàn của Cừu Hào cũng bình thường.

Cừu Hào dập đầu nói: "Tiểu nhân có tội."

Thẩm Lãng nói: "Ngươi luôn quỳ trước người mạnh hơn ngươi, để bảo vệ tính mạng sao?"

"Vâng!" 

Cừu Hào nói.

Thẩm Lãng nói: "Vậy lúc Đại Viêm đánh tới, hoặc Thiên Nhai Hải các, Phù Đồ sơn đánh tới thì sao, ngươi cũng sẽ phản bội ta, đầu hàng bọn họ?"

Cừu Hào nằm rạp xuống đất: run rẩy nói: "Sẽ không."

Thẩm Lãng nói: "Ồ! Vì sao? Chẳng lẽ ngươi trung thành với một mình ta?"

Cừu Hào lắc đầu nói: "Không phải, bởi vì... Tiểu nhân mệt"

Thẩm Lãng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.

Cừu Hào ngẩng đầu lên, lại nói: "Bệ hạ, ngài cũng biết, tiểu nhân yêu thích cả nam lẫn nữ, từng có một thời gian dài yêu mến nam nhân, say này gặp một nữ nhân bản tính như nam nhân, ta liền lập gia đình, có con nhỏ."

Thẩm Lãng nói: "Một khi có gia đình, con người sẽ thay đổi, lý do này đủ, nhưng ta không tin ngươi."

Cừu Hào nói: "Bệ hạ, tiểu nhân thật mệt. Tiểu nhân từng có hùng tâm, về sau đầu hàng thái tử Ninh Dực, đầu hàng Ngô quốc, đầu hàng Ninh Thiệu, lại đầu hàng hội Ẩn Nguyên."

"Tiểu nhân từng muốn làm tổ tông rạng rỡ, phong hầu bái tướng, nhưng dần dần phát hiện, lực bất tòng tâm, tiểu... Tiểu nhân chỉ là một nhân vật nhỏ, mãi mãi trở thành quân cờ bị người ta điều khiển.”

"Tiểu nhân có thể đứng ở vị trí này, không phải vì quá mạnh, mà là vì tiểu nhân quá... Vô năng"

Thẩm Lãng thật rất kinh ngạc, Cừu Hào đốn ngộ phi thường sâu.

"Bởi vì tiểu nhân vô năng, người khác mới yên tâm." 

Cừu Hào nói: "Thiên hạ quá khó lường, tiểu nhân trôi theo con sóng, hôm nay đầu hàng người này, ngày mai đầu hàng người kia, nhìn như một gia nô chân chính.”

"Cho dù vậy, tiểu nhân cũng sống bấp bênh, ăn bữa nay, lo bữa mai."

"Tiểu nhân quá mệt mỏi rồi, tiểu nhân vô năng, muốn xuống thuyền cũng không được. Hiện tại bệ hạ đến, hạm đội của ngài rất mạnh, ta đánh không lại, phản kháng sẽ chết."

"Tương lai, ngài thắng hay thua, ta không biết! Thậm chí ta không xem trọng ngài, bởi vì Đại Viêm quá mạnh"

"Thế nhưng chí ít ngay lúc này, ta muốn đầu hàng, muốn xuống thuyền. Mọi thứ trên đảo Thiên Phong, hạm đội một vạn của ta, đều thuộc về ngài. Mấy năm nay ta tích được khoản tiền lớn, đủ cho gia đình sống vinh hoa.”

"Tiểu nhân chỉ muốn giữ lại mạng, giữ lại số tiền đó, ngài có thể tha cho ta không? Thẩm Lãng bệ hạ!"

Cừu Hào quỳ xuống, ánh mắt chân thành nhìn Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Cừu Hào trầm mặc một lúc lâu, nói: "Tiểu nhân không biết."

Gã thật không biết, thiên hạ dường như không có chỗ cho gã đi, bởi vì toàn bộ Phương đông là của Đại Viêm, gã đầu hàng Thẩm Lãng, chẳng khác nào lựa chọn làm kẻ thủ với Đại Viêm.

Không cần biết đi đâu, đều sẽ bị truy nã.

Đi chư quốc Tây vực? 

Nhưng nghe nói Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh Huyết Hồn quân, huyết tẩy mười mấy quốc gia Tây vực, không lâu sau, nơi đó cũng sẽ trở thành đất của Đại Viêm.

Đi Phương tây? 

Vậy cần vượt biển mấy vạn dặm, Cừu Hào không có dũng khí lớn như vậy.

"Có thể... Cho tiểu nhân tạm thời ở lại thành Nộ Triều không?"

 Cừu Hào hỏi. Thẩm Lãng nói: "Được!"

Tới đây, Thẩm Lãng triệt để cầm xuống đảo Thiên Phong, hạm đội của Cừu Hào hoàn toàn đầu hàng. 

Chẳng qua số thủy binh đó quá tệ, cần huấn luyện lại, sau đó sẽ sắp xếp vào trong hạm đội của hắn.

 Mấu chốt là mấy cái xưởng đóng tàu, hơn chín ngàn thợ đóng tàu, hoàn chỉnh rơi vào tay Thẩm Lãng.

Chỉ cần điểm đó, Thẩm Lãng sẽ không giết Cừu Hào, thậm chí xóa bỏ ân oán ngày trước.

Thật ra giữa Cừu Hào và Thẩm Lãng không có thù với nhau, Thẩm Lãng vốn bụng dạ hẹp hòi, bên trong danh sách đen của hắn, không có tên Cừu Hào.

Cừu Hào có thể buồn nôn Thẩm Lãng, trực tiếp cho một cây đuốc, đốt toàn bộ xưởng đóng tàu, mang mấy ngàn thợ đóng tàu đi, hoặc giết hết, Thẩm Lãng sẽ tổn thất to lớn.

Thẩm Lãng sẽ phải xây dựng lại xưởng đóng tàu, ít nhất cần hai năm, Cừu Hào đầu hàng để hắn tiết kiệm rất nhiều nhân lực, vật tư và thời gian.

Trong lúc Trương Xuân Hoa đánh đảo Thiên Phong, Kim Trác dẫn theo một chi hạm đội Sketelon, tiến đánh đảo Kim Sơn.

Hòn đảo Kim Sơn quan trọng không kém hơn đảo Thiên Phong, bởi vì nơi này có mỏ quặng sắt rất lớn, còn có rất nhiều khoáng sản phối hợp, không có đảo Kim Sơn, Thẩm Lãng khó thành đại nghiệp.

Chiến hạm kiểu mới, hỏa pháo kiểu mới, thậm chí máy hơi nước, đều cần rất nhiều sắt thép.

Thẩm Lãng mang thợ rèn về rất nhiều, hơn năm ngàn người.

Hòn đảo Kim Sơn rất quan trọng, cho nên Yến Nam Phi và Đường Duẫn phái năm nghìn quân tới đây đóng giữ hơn nữa đám người kia không thể đầu hàng.

Cho nên... Bọn họ bị giết sạch.

Trải qua hai canh giờ kịch chiến, đội quân thủ đảo Kim Sơn bị diệt, Kim Trác một lần nữa đoạt lại hòn đảo này. Khi ông dẫn quân tiến vào hầm mỏ, chiếm giữ xưởng tinh luyện kim loại, không gặp bất kỳ kháng cự nào.

Trên đảo Kim Sơn có hai vạn thợ mỏ, sáu ngàn thợ rèn, những người này từ rất lâu về trước là phục vụ gia tộc họ Đường, về sau phục vụ cho gia tộc họ Kim.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Kim Trác, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó chỉnh tề quỳ xuống, biểu thị thuần phục chủ nhân mới.

Ít nhất trong các chủ nhân, Kim Trác là chủ nhân tốt nhất, thời điểm ông nắm giữ đảo Kim Sơn, cho tiền công tương đối cao, cung cấp thức ăn đầy đủ, còn sắp xếp cho người nhà của bọn họ.

Kim Trác nhìn thợ mỏ quỳ đầy đất, còn có thợ rèn, trong lòng cảm khái không thôi.

Đảo Kim Sơn, một lần nữa rơi vào trong tay gia tộc họ Kim.

Ông cảm khái thế sự biến đổi khó lường, phảng phất như chẳng liên quan đến đám thợ mỏ và thợ rèn này, coi như đổi chủ nhân khác, bọn họ vẫn lao động mỗi ngày, sinh sống khó khăn, trở thành tài sản của đám người kia.

Kim Trác thu hồi tâm tình, cẩn thận thi lễ.

"Khổ cực, chư vị!"

Bên trong An Đình phủ, cũng là hầu phủ Huyền Vũ ngày xưa.

Trác Chiêu Nhan triệt để tuyệt vọng, lúc đầu nàng ôm hy vọng rất lớn, bởi vì đại quân của Yến Nam Phi quá cường đại, đầy đủ đánh bại Thẩm Lãng.

Thế nhưng tin tức mới nhất, chứng minh Yến Nam Phi thua, Thẩm Lãng đã đoạt lại thành Nộ Triều.

Tin tức xấu liên tiếp truyền đến, đầu tiên là hạm đội của Thẩm Lãng xuất hiện ở vùng biển đảo Thiên Phong, chuyện này chứng minh cái gì?

Trận chiến ở thành Nộ Triều đã kết thúc, hạm đội của Thẩm Lãng mới đi tới đảo Thiên Phong.

Tiếp đó là tin tức hạm đội của Thẩm Lãng xuất hiện ở vùng biển đảo Kim Sơn.

Cuối cùng là tin tức của mấy tên gián điệp cài trong đám dân chúng trên đảo Lôi Châu, đại quân của Yến Nam Phi đã bị diệt, Yến đại nhân bị thiến, bị lăng trì xử tử.

Tin tức này đập nát hy vọng của nàng, không còn chút suy nghĩ mơ tưởng nào.

Trác Chiêu Nhan thống khổ thật lâu, nàng không biết tại sao lại như vậy, đại quân của Yến Nam Phi rõ ràng cường đại như thế, tại sao lại thua thảm?

Tên tặc tử Thẩm Lãng, tại sao lại cứng như thế? 

Tại sao chưa chết? 

Còn muốn trình diễn vương giả trở về? 

Không còn thời gian để thống khổ, nàng phải nhanh chóng quyết định.

Đi, lập tức đi! 

Dẫn theo toàn tộc họ Trác rời khỏi thành Huyền Vũ, nhưng đi kinh thành, hay đi Thiên Nhai Hải các.

Lẽ ra Thiên Nhai Hải các là chỗ an toàn nhất, một mình nàng chạy tới lánh nạn thì được, dẫn theo toàn tộc tới tị nạn, nàng không có mặt mũi lớn như vậy.

Hơn nữa kinh thành chưa chắc không an toàn, Thẩm Lãng đã đoạt lại thành Nộ Triều, chẳng mấy chốc sẽ dẫn binh tiến lên lục địa, tin tức hắn trở về sẽ không che giấu được nữa.

Đến lúc đó Thiên Nhai Hải các sẽ hành động, bảo vệ kinh thành.

Trận đại chiến kế tiếp, không phải ở thành Huyền Vũ, không phải ở quận Nộ Giang, mà là kinh thành.

Thẩm Lãng trọng tình, hắn nhất định sẽ đi cứu Ninh Nguyên Hiến, cứu Ninh Chính, cứu Biện Tiêu, Trương Xung, Ninh Cương, vân vân...

Chỉ cần đánh hạ kinh thành, Ninh Chính thượng vị lần nữa, sau đó sẽ dễ dàng quét sạch toàn bộ Việt quốc. Nhưng Đại Viêm, Thiên Nhai Hải các và Phù Đồ sơn sẽ không cho Thẩm Lãng thực hiện được.

Đội quân của Thẩm Lãng sẽ không quá 5 vạn, muốn đánh hạ kinh thành, căn bản không thể nào, bởi vì Thiên Nhai Hải các quá mạnh, chỉ 2 vạn Huyết Hồn quân đã dư sức quét ngang trăm vạn liên quân của tây vực.

Cho nên kinh thành rất an toàn.

Trác Chiêu Nhan quyết định, dẫn gia tộc chạy tới kinh thành, tên nhất thì trở thành thiếp của Ninh Dực thôi.

Nàng tìm đến đệ đệ Trác Nhất Tâm, cũng chính là An Đình bá.

"Nhanh chuẩn bị, chúng ta lập tức đi kinh thành."

Trác Nhất Tâm ngạc nhiên hỏi: "Tại sao? Chúng ta vất vả lắm mới có được tòa thành này, chiếm được toàn bộ đất phong, lẽ nào từ bỏ hết, tới kinh thành cầu cạnh người ta?"

Trác Chiêu Nhan lạnh lùng nói: "Thẩm Lãng sắp đánh tới, do dự nữa sẽ chạy không kịp, không nên để cho quá nhiều người biết, dẫn theo một trăm tộc nhân là được."

Trác Nhất Tâm run rẩy nói: "Thành Nộ Triều thua rồi?"

Trác Chiêu Nhan nói: "Yến Nam Phi bị lăng trì, Thẩm Lãng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"

Trác Nhất Tâm chạy vội đi, chuẩn bị đào tẩu!

Phải chạy trốn, phải bỏ tòa thành này, từ bỏ cuộc sống yên ổn phú quý, thời gian cơ cực chờ đợi ở phía trước.

Thẩm Lãng đáng chết!

Trác Chiêu Nhan dạo trong hầu phủ, muốn nhìn kỹ mỗi một góc, nhớ mỗi một cái cây ngọn cỏ.

Nơi đây đã từng thuộc về nàng.

Rất nhanh một trăm tộc nhân chuẩn bị sẵn sằng, lúc này là nửa đêm, thích hợp nhất.

Nàng tìm đến Từ đạo sĩ, hỏi:"Chuẩn bị xong chưa?"

Từ đạo sĩ nói: "Chỉ cần tiểu thư hạ lệnh, hầu phủ sẽ bị san thành bình địa, cam đoan giết sạch đội quân của Thẩm Lãng.”

Trác Chiêu Nhan nói: "Tìm được người dẫn nổ chưa? Tin được không?"

Từ đạo sĩ nói: "Tổng cộng mười mấy người, rất đáng tin, người nhà của họ nằm trong tay chúng ta, bọn họ không dám không nghe. Chỉ cần hạ lệnh, bọn họ sẽ châm lửa hóa dược."

"Hỏa dược tương liên với nhau, một người châm lửa sẽ dẫn nổ toàn bộ."

Trác Chiêu Nhan gật đầu nói: "Được, ngươi làm tốt lắm. Ngươi lưu lại chờ dẫn nổ, rồi đến kinh thành hội hợp, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu ngươi."

Từ đạo sĩ khom người nói: "Cảm tạ tiểu thư, kỳ thực... Ta không muốn vinh hoa phú quý."

Vừa dứt lời, Từ đạo sĩ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Trác Chiêu Nhan.

Trác Chiêu Nhan thản nhiên nói: "Ta biết tâm tư của ngươi, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ cho ngươi toại nguyện."

Bên ngoài chợt vang lên thanh âm của Trác Nhất Tâm.

"Tỷ tỷ, chuẩn bị xong."

Trác Chiêu Nhan đi ra ngoài, nhìn thấy hơn trăm tộc nhân ngồi trên chiến mã, một người hai con ngựa, thậm chí ba con.

Chuẩn bị như thế, không thể không kinh động mọi người, nhưng ba ngàn người trong phủ An Đình vẫn không phản ứng chút nào.

"Mọi người đều bị đánh thuốc mê, đang ngủ say." 

Trác Nhất Tâm nhỏ giọng nói.

Gã cũng là hạng người tâm ngoan thủ lạt.

Trác Chiêu Nhan nói: "Đi!"

Theo nàng hạ lệnh, hơn trăm tộc nhân họ Trác vô thanh vô thức ly khai hầu phủ, bỏ trốn mất dạng.

Nữ nhân này thật sự quyết đoán, vừa biết thành Nộ Triều bại, lập tức chạy trốn, không dây dưa nửa khắc. 

Nhưng ngay lúc này, vài tên võ sĩ chạy vội vào, run rẩy nói: "Tiểu thư, đại hỉ, đại hỉ!"

Trác Chiêu Nhan kinh ngạc, tình hình hiện tại còn có tin vui gì?

Tên võ sĩ kia nói: "Chúng ta tìm thấy bà lão kia. Ngài biết bà ta ở đâu không? Trong hai năm qua, vậy mà trốn trong mật thất trong lòng lất, có lương thực, có nước ngọt, nơi đó là sào huyệt bí mật của gia tộc họ Kim."

Trác Chiêu Nhan cả kinh, sau đó đại hỉ, tìm thấy mẫu thân của Thẩm Lãng rồi, thật tìm được rồi?

Mẹ nuôi của Thẩm Lãng không đi theo Kim Mộc Lan, theo kế hoạch của Tuyết Ẩn, để cho Kính Tử chết thay Thẩm Lãng, vì cam đoan chứng minh Thẩm Lãng chết, nàng còn chuẩn bị cho gia tộc họ Kim chết chung.

Mà Thẩm Lãng thì trốn trong mật thất dưới lòng đất, chờ đợi phong ba trôi qua.

Mẹ của Thẩm Lãng phụ trách tiêm thuốc mê cho hắn mỗi ngày, đồng thời phụ trách chiếu cố cuộc sống của hắn.

Đương nhiên không ai biết mẹ của Thẩm Lãng có đi theo Kim Mộc Lan ra biển hay không, thời điểm chiếc thuyền của Kim Mộc Lan sắp đi vào Tam Giác Quỷ, thân nhân của hắn đều lộ diện cáo biệt.

Lúc đó không nhìn thấy mẹ nuôi của hắn.

Công chúa Ninh Hàn phát hiện điểm này, sau khi trở về, tùy ý hạ lệnh, lục soát quận Nộ Giang, tìm mẹ của Thẩm Lãng. Đối với vô số người mà nói, mệnh lệnh của Ninh Hàn còn cao thượng hơn cả thánh chỉ.

Đường Duẫn Thái Thú quận Nộ Giang, Chúc Văn Hoa thành chủ thành Huyền Vũ, còn có gia tộc họ Trác, bọn họ dùng hết tất cả lực lượng lùng bắt mẹ của Thẩm Lãng.

Trong hai năm qua, không thu hoạch chút tung tích nào, chẳng ngờ hôm nay bắt được rồi?

Chuyện này cũng rất bình thường, bởi vì tin tức Thẩm Lãng trở về đã sôi sùng sục, chắc bà nghe được, nên nhịn không được đi ra mật thất.

"Ngươi xác định chưa?" 

Trác Chiêu Nhan mừng như điên, run rẩy nói.

"Tuyệt đối không sai." 

Tên võ sĩ nói: "Bà ta là người Phong Diệp thôn, rất nhiều người đều biết, bên trong mật thất cũng có đầy đủ vật tư, thậm chí có một chiếc gương lớn, nếu không phải mẹ của Thẩm Lãng, ai lại sống dưới lòng đất hai năm?"

Trác Chiêu Nhan phất tay nói: "Dẫn tới đây."

Một lát sau, một bà lão tóc trắng nửa đầu bị dẫn tới, đồng thời còn dẫn theo hai thôn dân Phong Diệp thôn.

"Các ngươi xác định bà ta là mẹ của Thẩm Lãng?" 

Trác Chiêu Nhan hỏi.

"Đúng, đúng!"

 Thôn dân nói: "Chẳng qua nhìn già rất nhiều."

Trác Chiêu Nhan gật đầu, già cũng bình thường, tâm lực tiều tụy, ai mà không già.

"Cầm tiền thưởng đi!" 

Trác Chiêu Nhan nói.

Hai thôn dân vui mừng quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư."

Trác Chiêu Nhan gật đầu, hai võ sĩ đứng bênh cạnh, giơ đao lên chém đầu hai thôn dân, giết người diệt khẩu.

"Lão phu nhân, làm phiền ngươi đi theo chúng ta một chuyến." 

Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói: "Ông trời thật quan tâm ta, sắp đi rồi còn để ta bắt được mẹ của Thẩm lãng”

"Ngươi là con tin của ta, đây là công lao to lớn, hy vọng con trai của ngươi có hiếu, không thì ngươi sẽ bị hành hạ muốn sống không được, muốn chết không xong."

"Mỗi lần hắn thành công, ta sẽ hành hạ ngươi một lần, hy vọng ngươi chịu nổi."

"Người đâu, trói bà ta lại, bịt miệng cho chặt, không để cho bà ta tự sát, đây là con tin có giá trị liên thành."

Vài tên võ sĩ tiến lên trói mẹ của Thẩm Lãng lại, nhét vải đầy miệng của bà.

"Lên đường!"

Trác Chiêu Nhan hạ lệnh, hơn một trăm tộc nhân cưỡi ngựa chạy về hướng kinh thành.

….

Hừng đông.

Trác Chiêu Nhan dẫn theo tộc nhân bỏ chạy được mấy chục dặm, nàng vẫn không nhịn được, đi tới ngọn núi cao nhất, từ chỗ này có thể nhìn thấy hầu phủ Huyền Vũ.

Đó là cạm bẫy của nàng, sao lại không xem đâu?

Hầu phủ nổ tung, san thành bình địa, nhất định rất mãn nhãn.

Bên trên đỉnh núi, Trác Chiêu Nhan ngắm nhìn hầu phủ Huyền Vũ.

Thẩm Lãng hành động thật nhanh, nàng đã nhìn thấy đại quân tiến vào bên trong thành.

Trác Chiêu Nhan không khỏi sợ hãi, may mà nàng chạy nhanh, nếu không bây giờ đã bị bắt rồi.

"Dẫn tới!" 

Trác Chiêu Nhan hạ lệnh.

Tức thì mẹ của Thẩm Lãng bị dẫn tới.

Trác Chiêu Nhan túm lấy tóc của bà, lạnh giọng nói: "Lão tiện nhân, ngươi nhìn cho kỹ, đó là đại quân của con trai ngươi, chẳng mấy chốc sẽ chết hết."

"Ngươi mở to mắt ra, nhìn hầu phủ bị san thành bình địa, nhìn đại quân của con trai ngươi thịt nát xương tan!"

"Lão tiện nhân, đế quốc Đại Viêm, Thiên Nhai Hải các sẽ không tha cho con trai ngươi, hắn sẽ chết không có chỗ chôn, thứ ta không có, ai cũng đừng hòng lấy được, ta thà rằng hủy diệt nó!"

Tiếp đó, Trác Chiêu Nhan ngừng thở, chờ đợi một vụ nổ lớn.

Nhanh, nhanh.

Bởi vì đại quân của Thẩm Lãng đã hoàn toàn tiến vào hầu phủ Huyền Vũ.

"Vèo..."

Một chỗ nào đó, cách hầu phủ Huyền Vũ không xa, pháo bông bay lên trời cao, đây chính là tín hiệu, dẫn nổ mấy vạn cân hỏa dược, dầu cá, dầu cây trầu.

Bắt đầu!

Trác Chiêu Nhan bị kích thích đến run cả người.

Hủy diệt đi hầu phủ, hủy diệt đi đại quân.

Khóc đi, Thẩm Lãng! Trác Chiêu Nhan ta sẽ không để cho ngươi lấy được cái gì!

"Ầm, ầm, ầm.."

Tiếng nổ chấn thiên, đại địa chấn động.

Nhưng mà không phải ở hầu phủ Huyền Vũ, mà là ở... Gia tộc họ Trác.

Ngay sau đó, mẹ nuôi của Thẩm Lãng bỗng nhiên cười thần bí, bà kéo làn da khô héo trên mặt xuống, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ. 

Không phải mẹ của Thẩm Lãng, mà là thần nữ Tuyết Ẩn!

Đồng thời có một thân ảnh, lao tới đám người cực nhanh, nói đúng hơn là hai thân ảnh, Cừu Yêu Nhi cõng Thẩm Lãng.

Rất nhanh, Thẩm Lãng xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn Trác Chiêu Nhan nói: "Ai da da! Trác tiểu thư, lâu rồi không gặp, tiểu thư khỏe không?"

"Mau, mau, mau! Mở to đôi mắt ra, nhìn ta giết cả nhà của ngươi."

"Đưa tới! Đừng run rẩy, đừng chống cự, đừng tiểu ra nha.”

"Ngươi phải xem cho kỹ nha, đừng bỏ sót thứ gì."

"Xoạt, xoạt, xoạt!"

Một đám võ sĩ giơ tay lên, cầm đao chém xuống, chặt đầu người nhà của Trác Chiêu Nhan.

"Tên đó là em trai của ngươi phải không, cũng là An Đình bá? Vậy thì không thể chém đầu, phải ngũ mã phanh thây, mới hợp với thân phận nha!"