Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 466: Mộc Lan lại niết bàn! Sát hồi Việt Quốc đi!



Trăm vạn hải quái, vẫn không ngăn cản, ánh mắt tuyệt vọng như cũ, lẳng lặng chờ đợi thời khắc hủy diệt đến. Trong lúc lao nhanh trong hành lang, Thẩm Lãng cầu khẩn trong lòng, người nhà phải bình an.

Hài lang này thật sự rấy dài, hơn nữa tối tâm, đưa tay không thấy năm ngón.

Bỗng nhiên trong bóng tối, hiện lên ánh sáng kích thích ánh mắt của hắn.

Hắn tiến vào bên trong kim tự tháp.

Đỉnh kim tự tháp vậy mà trong suốt, ánh mặt trời chiếu xuống, toàn bộ bên trong kim tự tháp sáng như ban ngày.

Tiếp đó Thẩm Lãng nhìn thấy người nhà.

Nhìn thấy đại ngốc, nhìn thấy thần nữ Tuyết Ẩn, nhìn thấy Kiếm Vương Lý Thiên Thu, công chúa Ninh Diễm, vân vân...

Trong nháy mắt tất cả mọi người sững sờ, các nàng đồng thời đưa tay dụi mắt.

Bởi vì các nàng đang hoài nghi mình nằm mơ, Thẩm Lãng sao lại bỗng nhiên xuất hiện?

Hai năm qua, các nàng năm mơ vô số lần, trong mộng đẹp các nàng luôn thấy Thẩm Lãng xuất hiện, thế nên hiện tại nhất thời khó mà phân biệt, rốt cuộc trong mộng hay chân thật.

"Ngươi... Tên cặn bã?"

Công chúa Ninh Diễm thận trọng hỏi.

"Mông to?"

Thẩm Lãng nói.

Sau đó vô số người sôi trào lên.

Đây không phải mộng, đây không phải mộng!

Thẩm Lãng thật tới!

Thật phát sinh kỳ tích.

Ông trời đưa Thẩm Lãng đến trước mặt bọn họ.

Trong khoảnh khắc, Ninh Diễm và Tuyết Ẩn xông tới.

Vẫn là võ công của Tuyết Ẩn cao hơn chút.

Nàng vọt thẳng đến trước mặt Thẩm Lãng, vùi đầu vào trong ngực của hắn.

Thế nhưng rất nhanh nàng cảm thấy chỗ nào đó không đúng, mau chóng sửa đổi lại tư thế, giang hai tay của mình ôm chặt Thẩm Lãng vào trong tâm hồn to lớn của mình.

Ân! Như vầy thoải mái hơn nhiều.

Nàng quá vui mừng, hạnh phúc đến hỏng mất rồi.

Gia đình Thẩm Lãng đoàn tụ!

Thế nhưng không có thời gian ôn chuyện.

"Tích tích tích tích..."

Tiếng điểm ngược vang vọng trong đầu Thẩm Lãng, càng ngày càng nhanh.

Nhất định phải nhanh, kim tự tháp sắp nổ.

Nếu không nhanh chóng rời khỏi, sẽ tan thành mây khói.

Đi, đi, đi mau.

Lập tức rồi khỏi kim tự tháp, lập tức ly khai Tam Giác Quỷ.

Nhưng mà...

Trong đầu Thẩm Lãng nhận được một đáp án: Căn bản không thể đi được.

Dựa theo tần suất sóng sung kích, hắn đại khái tính toán ra, tối đa còn khoảng 15 phút.

Vẻn vẹn mười lăm phút, chạy đến đâu?

Đại kim tự tháp bạo tạc, uy lực kinh người đến mức nào?

Hơn trăm vạn hải quái còn lựa chọn tìm chết, hủy diệt theo kim tự tháp.

Đừng nói mười lăm phút, coi như một tiếng, năm tiếng, Thẩm Lãng căn bản không thể đưa người nhà chạy ra khỏi phạm vị của vụ nổ.

"Tích tích tích tích..."

Tiếng đếm ngược hủy diệt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Hiện tại Thẩm Lãng chỉ có một lựa chọn, chính là ngăn cản kim tự tháp phát nổ.

Như vậy chẳng những cứu được người nhà, còn cứu vớt được trăm vạn hải quái.

Thấy quỷ rồi, Thẩm Lãng chưa bao giờ ngờ tới, mình vẫn còn tâm tư suy nghĩ cứu vớt hải quái.

Không kịp giải thích, nhất định phải giành giật từng giây.

Thẩm Lãng chạy như điên xuống tầng dưới kim tự tháp.

Bởi vì tất cả năng lượng hạch tâm đều ở dưới lòng đất kim tự tháp, nhất định phải ngăn nó bạo tạc.

Nhưng lần này Thẩm Lãng không có mật mã để tiến vào chỗ cất giữ năng lượng hạch tâm, càng không có mật mã để ngăn cản quá trình tự hủy.

Nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Vì cứu người nhà, hắn nhất định phải liều một lần, hoặc thành công, hoặc thịt nát xương tan.

Cừu Yêu Nhi ôm Thẩm Lãng chạy xuống tầng thấp nhất.

Bỗng nhiên Hela ôm Yêu Yêu đuổi theo.

"Nhất định phải dẫn Yêu Yêu theo, bởi vì bảo bối là thiên sứ của chúng ta!"

"Lãng nhi sao vậy?"

Thần nữ Tuyết Ẩn đuổi theo, ngay sau đó Lý Thiên Thu cũng chạy đến.

Trầm Lãng nói: "Không có thời gian giải thích, Cô cô, Mộc Lan đâu?"

Tuyết Ẩn nói: "Vẫn khỏe."

Hai bên đều có nghi vấn to lớn, nhưng không có cơ hội hỏi ra lời, chỉ có thể liều mạng chạy.

Tòa kim tự tháp này thật sự quá lớn, cứ như sâu không thấy đáy.

Chạy xuống hơn hai trăm mét, mới tới tầng cuối.

Trước mắt chính là cánh cửa đi vào trong chỗ cất giữ năng lượng hạch tâm, nơi đây có một bức tượng nữ hoàng Medusa.

Nhưng Thẩm Lãng lại mộng, hắn không biết cách mở cửa.

Tòa kim tự tháp của bộ lạc Amazon, có chỗ bấm mật mã để mở cửa, thế nhưng cánh cửa trước mắt không có chỗ để bấm mật mã?

Cũng không có màn sáng gì, thậm chí không có cơ quan.

Bức tượng Medusa làm bằng đá, nhìn rất bình thường, không thấy chỗ nào đặc biệt, cao không đến ba mét.

Nơi nào để mở ra cơ quan?

Thẩm Lãng tỉ mỉ quan sát, vẫn không phát hiện cái gì.

Cập dú, hai cánh tay, cái đuôi?

Đều không phản ứng.

Nhưng vô cùng kỳ quái chính là, bức tượng Medusa đang nhắm mắt.

Thẩm Lãng biết, đôi mắt của Medusa ẩn chứa ma lực lớn nhất, bất kỳ sinh vật gì chỉ cần nhìn vào mắt của nàng, sẽ triệt để trầm luân, thậm chí như trong truyền thuyết, chỉ cần Medusa liếc mắt, người đó sẽ hóa đá.

Vậy vì sao bức tượng Medusa này lại nhắm mắt?

Chẳng lẽ chỗ then chốt ở con mắt?

Thẩm Lãng đưa tay đụng vào mắt của Medusa, nhưng vẫn như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì.

Thời gian trôi qua từng giây một.

Khoảng cách hủy diệt chỉ còn 13 phút, Thẩm Lãng vẫn chưa tìm thấy chỗ mở cửa.

Thẩm Lãng ôm Yêu Yêu lên, nói: "Bảo bối sờ đôi mắt thử xem."

Yêu Yêu hơi nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, vươn hai tay nhỏ, chạm lên mí mắt của Medusa.

Nhưng mà...

Vẫn không phản ứng.

Lẽ nào sự thần kỳ của tiểu bảo bối đến đây liền kết thúc sao?

"Tích tích tích tích tích..."

Âm thanh đếm ngược càng ngày càng nhanh, càng ngày càng kinh tâm động phách.

Thẩm Lãng thì thu hồi tâm tình, nhắm hai mắt để cho mình bình tĩnh trở lại.

Trọn một phút sau, Thẩm Lãng mở mắt một lần nữa nhìn bức tượng Medusa.

Nàng rũ một cánh tay xuống, cánh tay còn lại xòe ra, như muốn cầm thứ gì đó.

Nàng muốn chạm vào cái gì?

Là đồng loại?

Hay là hậu duệ của nàng?

Vậy nàng làm sao để cảm ứng, là máu?

Hay là dùng tinh thần lực?

Tiểu bảo bối Yêu Yêu kế thừa linh hồn và tinh thần của mẫu thân Medusa.

Thẩm Lãng ôm Yêu Yêu, để cái trán của cô bé chạm đến lòng bàn tay của Medusa.

Tức thì, Medusa chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt của Medusa chạm khắc từ bảo thạch, phóng xuất hào quang mỹ lệ, kinh tâm động phách, phảng phất như hai viên long châu, bức tượng vốn bình thường, chợt sinh động như thật, mị hoặc vô song.

"Ùng ùng..."

Kỳ tích phát sinh, từng âm thanh vang lên, bức tường cứng rắn chầm chậm xoay tròn, để lộ ra một con đường.

Đây chính là lối vào chỗ cất giữ năng lượng hạch tâm dưới lòng đất.

Tiểu bảo bối quả nhiên là tinh linh mà ông trời ban cho chúng ta, quá lợi hại.

Đơn giản là ý trời.

Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, phát hiện nơi này không giống kim tự tháp của Amazon, nơi đây đã nằm dưới biển, nhưng vẫn tràn đầy không khí.

Lao nhanh trong con đường đi xuống lòng đất, Hela ôm Yêu Yêu đuổi sát theo, mất trọn hai phút, mới đến chỗ cất giữ năng lượng hạch tâm.

Thẩm Lãng nhìn cảnh trước mắt, lại một lần nữa mộng.

Căn bản không thấy lõi năng lượng hạch tâm, hoàn toàn khác kim tự tháp của Amazon.

Ở đây chỉ có một quả cầu kim loại, mà bên trong quả cầu thì có một bức tượng Medusa to lớn.

Bức tượng này lớn đến không cách nào tưởng tượng, cao hơn một trăm mét, cao bằng tòa nhà ba mươi tầng, mà Thẩm Lãng thì đang đứng bên trên bàn tay của nàng.

"Tích tích tích tích..."

Âm thanh đếm ngược đáng sợ, vẫn tiếp tục như cũ, càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng gấp rút, thời gian còn lại không đến chín phút. Nhưng Thẩm Lãng không tìm thấy lõi năng lượng, thì ngăn cản hủy diệt thế nào?

Cừu Yêu Nhi không nói hai lời, ôm Thẩm Lãng chạy quanh lòng bàn tay một vòng, để cho Thẩm Lãng nhìn thấy toàn bộ bức tượng Medusa. Bởi vì bức tượng quá lớn, chỉ đứng một chỗ thì không nhìn thấy hết.

Hiện tại Thẩm Lãng đã thấy rõ ràng.

Bức tượng Medusa này còn kỳ lạ hơn.

Nàng không có mắt, không phải nhắm, mà là không có tròng mắt.

Tròng mắt của nàng ở đâu?

Trên tay trái và tay phải.

Chuyện này quá quỷ dị, đôi mắt là vũ khí của Medusa, chẳng lẽ nàng lại tự khoét đôi mắt của mình?

Bởi bức tượng này quá lớn, hai bàn tay đều lớn hơn mười mét, tròng mắt trong lòng bàn tay cũng to hơn ba mét.

Có nghĩa là gì?

Thẩm Lãng vắt hết óc, đây là điểm mù kiến thức của hắn, hắn thấy rất nhiều sách cổ liên quan đến đế quốc Lost thời thượng cổ.

"Tích tích tích tích.."

Đếm ngược vẫn tiếp tục.

Sau đó Thẩm Lãng nghĩ hết biện pháp, để cho Yêu Yêu chạm lên tròng mắt của Medusa.

Không được!

Để Yêu Yêu đưa trán chạm xuống lòng bàn tay của nàng, cũng không được.

Thậm chí Hela ôm Yêu Yêu đi lên trán của Medusa, để cái trán của Yêu Yêu chạm lên cái trán khổng lồ của Medusa.

Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Khoảng cách hủy diệt chỉ còn sáu phút.

Năm phút, bốn phút!

Thẩm Lãng vẫn không tìm được gì.

Nếu không thể ngăn cản quá trình tự hủy, cả nhà Thẩm Lãng sẽ tan tành mây khói, trăm vạn hải quái cũng chết sạch.

------

Thẩm Lãng nhắm mắt lại một lần nữa.

Đầu tiên, phế tích tân đế quốc Lost bên kia xuất hiện màn sáng hư ảnh của Medusa, chuyện đó có liên quan gì đến quá trình tự hủy của kim tự tháp này không?

Còn có quá trình tự hủy, khẳng định không phải do người làm ra, bởi vì căn bản không ai vào đây được.

Nhất định có nguyên nhân đặc biệt nào đó.

Muốn ngăn cản quá trình tự hủy, khẳng định liên quan đến hai tròng mắt của Medusa.

Vừa rồi Thẩm Lãng cẩn thận xem xét toàn bộ bức tượng, phát hiện hai bàn tay của nàng nhìn tựa như một chiếc cân.

Không sai, chính là một cái cân!

Thẩm Lãng bắt đầu dùng trí não, tính toán đo lường kỹ lưỡng sự cân bằng của tay trái và tay phải.

Nếu nhìn bằng mắt thường, sẽ nhìn không ra được cái gì, hai bàn tay hoàn toàn thăng bằng, nhưng thông qua trí não tính toán về sau, Thẩm Lãng phát hiện không thăng bằng.

Hai cánh tay của Medusa tạo thành chiếc cân, nghiêng qua bên phải khoảng 0,1.

Sự chênh lệch cực kỳ bé nhỏ, chỉ có trí não tài năng của hắn mới tính ra được.

Như vậy mọi chuyện rõ ràng, muốn ngăn cản hủy diệt, phải làm cho hai bàn tay của Medusa cân bằng trở lại.

Nó đã nghiêng qua phải 0,1 độ, cho nên cần tăng trọng lượng bên trái lên.

Vừa may Yêu Yêu đang đứng trong lòng bàn tay bên trái, nhưng vô ích.

Cho nên gia tăng trọng lượng không đơn giản như vậy, không thể dùng cân nặng của con người.

Vậy thì dùng cái gì chứ?

 Cũng không thể dùng máu à?

Lúc này, khoảng cách hủy diệt chỉ còn chưa tới ba phút.

Thẩm Lãng nhắm mắt lại cảm thụ.

Không thể chỉ nghe âm thanh đếm ngược, còn phải nghe âm thanh ẩn đằng sau tiếng tích tích.

Muốn nghe thì phải dùng tâm để lắng nghe.

Rất nhanh Thẩm Lãng thật sự nghe được, nói cho đúng hơn thì hắn cảm nhận được.

Hắn nghe thấy tiếng khóc và tiếng ca của Medusa, dùng một loại sóng âm kỳ lạ để phát ra, hai tai không nghe được, nhưng đại não lại cảm nhận được.

Làm cho Thẩm Lãng nghĩ đến một chuyện, lúc còn ở thành Queen, nữ vương Medusa hát ru Thống Yêu Yêu ngủ.

Buổi tối đó, tất cả bé con trong thành đều cảm nhận được, sau đó toàn bộ đều mơ thấy mộng đẹp, dù cho bé con có tính nghịch ngợm cũng ngoan ngoãn ngủ.

Bởi vì ôm chấp niệm này, cho nên Thẩm Lãng cảm nhận được tiếng khóc của bức tượng.

Trăm vạn hải quái ở bên ngoài chính là bị tiếng khóc của bức tượng hấp dẫn tới, cho nên ánh mắt của hải quái đều lộ ra bi ai rõ ràng. 

Tiếng khóc, tiếng khóc!

Như vậy làm sao để bàn tay bên trái tăng trọng lượng lên, đã phi thường rõ ràng.

Nước mắt!

Hơn nữa không thể dùng nước mắt của hắn, không thể dùng nước mắt của bất kỳ ai, chỉ có thể là của Yêu Yêu.

"Bảo bối, con có thể chảy một giọt nước mắt rơi lên quả cầu to kia không?" 

Thẩm Lãng hỏi.

Hắn nói quả cầu to kia, chính là tròng mắt bên trái của bức tượng Medusa.

Tiểu bảo bối tức thì rơi vào bi thương, chuyện này quá dễ dàng, chỉ cần nhớ đến mẹ Medusa thì được rồi.

Một giọt nước mắt như bảo thạch rơi xuống.

"Tong!"

Giọt nước mắt rơi lên con ngươi, vang lên âm thanh vô cùng thanh thúy.

Trong nháy mắt, kỳ tích phát sinh!

Tích tích tích tích...

Đếm ngược dần dần chậm lại.

Hai bàn tay của Medusa chậm rãi cân bằng.

Tiếng khóc của nàng đình chỉ.

Hết thảy chung quanh an tĩnh lại.

Hủy diệt giải trừ, đếm ngược ngưng hẳn.

Rốt cuộc thành công cứu mọi người, thậm chí cứu vớt trăm vạn hải quái.

Nhưng lần này không phải Thẩm Lãng cứu, mà là Yêu Yêu cứu mọi người.

Yêu Yêu thật sự quá ghê gớm, bản thân bảo bối tựa như hóa thân của kỳ tích.

Thẩm Lãng nhịn không được ôm Yêu Yêu vào trong lòng.

"Xin lỗi bảo bối, cha làm cho con khóc" 

Thẩm Lãng ôn nhu nói.

Yêu Yêu giang hai tay quấn lấy cổ của cha, rúc vào trong ngực hắn, tiểu bảo bối quả nhiên là thiên sứ của cha.

"Đi thôi, chúng ta đi lên!"

Thẩm Lãng rời khỏi chỗ cất trữ năng lượng hạch tâm, quay lại theo đường cũ, về tới đại sảnh kim tự tháp. 

Hắn nhìn ra bên ngoài.

Hơn một trăm vạn hải quái vẫn còn bao quanh kim tự tháp.

Thời điểm Thẩm Lãng ôm Yêu Yêu xuất hiện trước cửa, vô số hải quái nhìn sang Thẩm Lãng và Yêu Yêu.

Chúng nó không làm cái gì, không gào thét, không tấn công, chỉ an tĩnh ngưng mắt nhìn.

Khoảnh khắc sau!

Bọn chúng lui lại như con thuỷ triều, biến mất vô tung vô ảnh.

Chúng nó lặng xuống biển sâu, trở lại đáy biển.

"Cô cô! Nói cho con biết, Mộc Lan sao rồi?" 

Trầm Lãng hỏi.

Vừa rồi Tuyết Ẩn nói hết thảy đều tốt, nhưng tình huống lúc đó khẩn cấp, Tuyết Ẩn không muốn làm cho Thẩm Lãng phân tâm.

Vừa rồi trăm vạn hải quái vây quanh kim tự tháp, Mộc Lan có lực chiến đấu mạnh nhất gia tộc, làm sao lại không ở trong đại sảnh. 

Tuyết Ẩn nói: "Lãng nhi yên tâm, Mộc Lan quả thật mạnh khỏe, không gặp chuyện không may, chỉ bị mang đi"

Trầm Lãng kinh ngạc.

Bị mang đi? 

Sao lại thế?

Tuyết Ẩn nói: "Lần trước Mộc Lan tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, dẫn dắt thuyền của chúng ta bình an đi vào trong Tam Giác Quỷ, sau đó ngủ say vài tháng cũng không tỉnh lại."

Chuyện đó Thẩm Lãng đã biết, chị Helen từng nói với hắn.

Hơn nữa chị ấy còn nhấn mạnh, thời điểm Mộc Lan đang ngủ say, sinh cơ rất ổn định, không có bất kỳ nguy hiểm nào, tinh thần lực của nàng đột phá cực hạn về sau, dường như muốn tiến thêm một bước.

Nhưng còn kém một tí, từ đầu đến cuối nàng không thể Niết Bàn, cũng không tỉnh lại.

"Công chúa Helen đi tìm ngươi, Mộc Lan vẫn ngủ say như cũ, chúng ta vô cùng lo lắng." 

Tuyết Ẩn nói: "Mãi cho đến khi nàng đột nhiên biến mất, trong phòng của nàng chỉ có một tờ giấy."

Tuyết Ẩn đưa tờ giấy cho hắn.

Thẩm Lãng chỉ liếc mắt nhìn, cảm thấy chữ viết dường như muốn tung bay.

"Ta đưa Kim Mộc Lan đi, nàng cần đột phá, không lâu sau sẽ trở về."

Nội dung vô cùng đơn giản, lại làm cho người khiếp sợ.

Thẩm Lãng đưa tờ giấy cho Cừu Yêu Nhi.

"Đây là chữ viết của sư phụ!" 

Cừu Yêu Nhi nói.

Sư phụ của Cừu Yêu Nhi là ai?

Là hồng nhan tri kỷ của Khương Ly ở Phương Đông, là mục tiêu truy đuổi cả đời của Tả Từ các chủ Thiên Nhai Hải Các.

Nàng là Lạc Tổ, một trong mấy người mạnh nhất Phương Đông.

"Tuy người là sư phụ của ta, nhưng chỉ dạy ta được mấy lần." 

Cừu Yêu Nhi nói: "Mỗi lần đều ở thời điểm mấu chốt nhất, người sẽ tới chỉ điểm ta, mười mấy năm qua ta chưa từng gặp lại."

Lai lịch của Lạc Tổ phi thường thần bí, chí ít Thẩm Lãng và Tuyết Ẩn, còn có Cừu Yêu Nhi không biết, chỉ biết người đó là hồng nhan tri kỷ của Khương Ly.

Mà Khương Ly mang tiếng si tình, phần lớn do Lạc Tổ mà ra.

Lời đồi rằng, Lạc Tổ si mê Khương Ly, nhưng Khương Ly vì thê tử mà cô phụ Lạc Tổ.

Cho nên người trong thiên hạ cảm thấy, bệ hạ Khương Ly si tình nhất thiên hạ, ngay cả Thẩm Lãng cũng từng nghĩ như vậy.

Nhưng mà khi đến Phương Tây, mở rộng tầm mắt, hắn không ngờ phụ thân còn từng trải qua sóng to gió lớn ở đây, cho đến khi gặp mẫu thân về sau, thì mới trở thành người si tình đệ nhất thiên hạ.

Lạc Tổ sao lại xuất hiện bên trong Tam Giác Quỷ?

Không khó đoán lắm, bởi vì nàng là hồng nhan tri kỷ của Khương Ly, thân phận của Thẩm Lãng bại lộ, chuyện lớn như vậy khẳng định truyền khắp thiên hạ, sau khi nàng biết được, lập tức chạy tới, nhưng không kịp.

Vì vậy khi nàng nghe nói Thẩm Lãng biến mất trong Tam Giác Quỷ, nàng liền mạo hiểm tiến vào.

"Ta đi theo nghĩa huynh nhiều năm, nhưng chưa từng gặp mặt Lạc Tổ, nàng rất thần bí, hầu như không tiếp xúc với bất kỳ ai, người gặp được nàng lác đác không có mấy." 

Tuyết Ẩn nói.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu cũng chưa từng gặp, ở đây chỉ có Cừu Yêu Nhi là biết Lạc Tổ.

Ngay sau đó Thẩm Lãng phát hiện phía sau tờ giấy còn có một hàng chữ.

"Ta dẫn theo Thẩm Dã, không thể để huyết mạch của nó mai một, hiện tại tiến hành võ đạo vỡ lòng hơi muộn."

Ký tên Lạc Tổ.

Huyết mạch nghịch thiên của Thẩm Dã chỉ có Thẩm Lãng và Mộc Lan biết, mới vừa sinh ra đã là hoàng kim huyết mạch, còn tỏa sáng chói mắt hơn cả hoàng kim huyết mạch của Đại Ngốc và Cừu Yêu Nhi.

Nhưng không lâu sau, hoàng kim huyết mạch trong cơ thể Thẩm Dã lại biến mất.

Thẩm Lãng và Mộc Lan đều biết huyết mạch của Thẩm Dã nghịch thiên, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện cho bé con nhà mình tiến hành võ đạo vỡ lòng, mỗi ngày chỉ biết mù chơi, cho đến khi chơi tới ba tuổi.

Sau khi Thẩm Lãng gặp chuyện không may, Mộc Lan dẫn theo Thẩm Dã tiến vào Tam Giác Quỷ, càng thêm không có ai tiến hành võ đạo vỡ lòng.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu và tông sư Tuyết Ẩn từng nỗ lực qua, nhưng cuối cùng từ bỏ.

Bởi vì thật sự không thể dạy nổi cậu bé nghịch ngợm phá phách này.

Bây giờ cậu bé bại hoại này đã bốn tuổi, thảo nào Lạc Tổ nói hiện tại tiến hành võ đạo vỡ lòng đã hơi muộn.

Mộc Lan và Thẩm Dã bị đưa đi, Thẩm Lãng rất thất lạc, bởi vì hai người chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng của hắn, hầu như chiếm giữ phân nửa cuộc đời hắn, nhưng hắn biết đó là cơ duyên của Mộc Lan và Thẩm Dã.

Sau đó toàn bộ đại sảnh rơi vào khoảng thời gian vui mừng.

Chỉ có lấy sai tên, chứa không đặt sai biệt hiệu, Băng Nhi một lần nữa thi triển thần kỹ của nàng, hơn nữa đây là nữ nhân duy nhất mà Thẩm Lãng có thể khoe uy phong của mình, cũng là nữ nhân duy nhất hắn có thể đánh bại.

Bé con Thẩm Mật đã sáu tuổi, rụt rè nhìn Thẩm Lãng.

"Con quên cha rồi sao?"

"Cha thương Thẩm Mật nhất nhà, lúc con còn nhỏ, cha bế con không rời, còn đập hạt dưa cho con ăn nữa."

Thẩm Mật mở to hai mắt, như đang cố hết sức nhớ lại, nhưng khi đó vẫn còn quá nhỏ, không nhớ nổi.

Thẩm Lãng nhìn bé Thẩm Mật.

Thật là một tiểu công chúa, mọi cử động đều ưu nhã đoan trang.

Từ khi gặp Helen, Thẩm Mật luôn kề cận nàng, Helen cũng một mực dạy cho Thẩm Mật đủ loại lễ nghi của công chúa, Thẩm Mật học rất vui vẻ, một số bé gái, trời sinh yêu thích làm công chúa.

"Thẩm Mật của chúng ta là công chúa thật sự." 

Băng Nhi ôn nhu nói.

Thẩm Lãng ôm Yêu Yêu bên trái, ôm Thẩm Mật bên phải, ở giữa còn ôm Thẩm Lực.

Kỳ thực, Yêu Yêu lớn hơn vài tháng, nhưng trông Yêu Yêu nhỏ hơn Thẩm Mật một tuổi, Thẩm Mật giống chị hơn.

"Mật Nhi, Lực Nhi, đây là đại tỷ của hai con, tên là Thẩm Yêu Yêu" 

Thẩm Lãng nói: "Mau kêu đại tỷ"

"Đại tỷ!" 

Thẩm Mật cao giọng hô, sau khi hô xong lập tức mím môi, bởi vì tiểu công chúa đang thay răng, còn thiếu một cây.

Nói đến chuyện này hắn lại cảm thấy kỳ lạ, Yêu Yêu đã bảy tuổi, đúng ra cũng đã đến thời điểm thay răng, nhưng không có dấu hiệu rụng răng.

Thẩm Lực nhỏ nhất, bây giờ mới hai tuổi rưỡi, lúc Ninh Diễm mang thai rất khổ cực, nằm trên giường trong thời gian dài, e sợ xảy ra chuyện, lúc sinh ra, Thẩm Lực cũng yếu ớt.

Cho nên ngoại tổ phụ Ninh Nguyên Hiến mới đặt tên là Thẩm Lực.

Hoàn cảnh bên trong Tam Giác Quỷ đặc biệt, thể chất của Thẩm Lực tốt hơn rất nhiều, có vẻ hơi trầm tính, thậm chí có chút ngượng ngùng. 

"Đại tỷ." 

Thanh âm của Thẩm Dã nhỏ xíu, phảng phất như bé gái.

Yêu Yêu mở to mắt nhìn em trai và em gái, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.

Thẩm Lãng cảm thấy tiếc nuối, hắn rất ít ôm Thẩm Dã, bây giờ bé con bị Lạc Tổ đưa đi, sau này không có cơ hội để ôm, bởi vì đến lúc trở lại, có thể đã là lớn rồi, không cần hắn ôm.

------

Thẩm Lãng cuối cùng nhìn thấy thế thân của mình.

Thật sự rất giống, phảng phất như đang soi gương.

Thân thể của người này yếu ớt, lúc đầu không thể sống lâu, từ khi đi vào Tam Giác Quỷ, rất nhiều căn bệnh trong cơ thể dần dần biến mất, mặc dù bây giờ còn yếu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

"Ta tên Kính Tử." 

Trong giọng nói mang theo bất an.

"Ta gọi Thẩm Lãng."

Tiếp đó hai người lẳng lặng không nói gì.

Dù cho đi tới Tam Giác Quỷ, mỗi ngày Kính Tử đều ngồi ngây ngẩn trong phòng, rất ít ra ngoài, hầu như không ai biết đến sự tồn tại của mình.

"Ta thiếu ngươi một mạng, ta có thể vì ngươi mà chết." 

Kính Tử bỗng nhiên nói.

Thẩm Lãng lắc đầu nói: "Không, ngươi không nợ ta."

Hai người một lần nữa không nói gì.

Một lúc lâu sau, Kính Tử lấy hết dũng khí, nói: "Cám ơn người"

Thẩm Lãng vấn an nhạc phụ, nhạc mẫu.

Hắn làm khổ nhạc phụ nhạc mẫu quá nhiều, nếu không phải vì hắn, gia tộc Kim thị sẽ không mất hết tất cả.

Đương nhiên có thể nói, nếu không có hắn, gia tộc Kim thị đã sớm diệt vong.

Cho nên người một nhà không có sự tính toán.

"Đến bây giờ ta vẫn còn nghi ngờ mình đang nằm mơ, Lãng nhi về rồi." 

Nhạc mẫu Tô Bội Bội trìu mến nói: "Con chịu nhiều cực khổ, còn phải gánh chịu sứ mệnh lớn như vậy, ông trời thật bất công."

Lúc đầu Tô mẫu dự định mắng cả ông trời, nhưng cảm thấy làm vậy thì quá bất kính, nên coi như thôi.

"Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, chúng ta sẽ giết trở về."

"Đoạt lại thành Nộ Triều, đoạt lại đất đai của gia tộc họ Kim.

Nhạc phụ gật đầu.

Hiện tại ông không biết nên đối mặt Thẩm Lãng thế nào.

Ông vốn xem Thẩm Lãng như con ruột của mình, nhưng về phần khác, Thẩm Lãng là nhân hoàng tương lai, gia tộc họ kim sẽ thuần phục hắn, coi hắn như quân chủ, cho nên không biết xử sự làm sao cho đúng mực.

Huống chi Kim Trác là một người bảo thủ, coi trọng lễ tiết.

Tô Bội Bội lại không quan tâm, cái gì là nhân hoàng, trong mắt của nàng, Thẩm Lãng chính là đứa con rể mà nàng thương yêu nhất.

Hơn nữa nàng thấy Thẩm Lãng không thay đổi gì, hoàn toàn như trước, bộ dáng tinh xảo tri kỷ.

"Lãng nhi có sứ mạng của mình, không thì mẹ thấy chỗ này vô cùng tốt, như thế ngoại đào nguyên." 

Tô Bội Bội nói: "Nhưng vì báo thù, chúng ta nhất định phải trở về, giết hết sạch cừu nhân, trảm thảo trừ căn"

Lời này làm cho Kim Trác nhức đầu, rõ ràng là sự nghiệp vĩ đại của nhân hoàng, làm sao qua miệng của thê tử, lại biến thành người giang hồ ẩu đã.

Mấu chốt nhất là, Thẩm Lãng còn biểu lộ táng đồng, liều mạng gật đầu.

"Con không cần lo lắng chuyện của Mộc Lan và Tiểu Dã, mẹ tin Mộc Lan sẽ về nhanh thôi" 

Tô Bội Bội nói.

Kim Trác gật đầu phụ họa: "Không sai, hơn nữa Tiểu Dã quá nghịch ngợm, không ai dạy nổi, hiện tại có người dạy bảo cũng rất tốt, tương lai có thể kế thừa đại nghiệp cầu con."

"Vâng!"

Không ngờ qua hai năm rồi, Thẩm Lãng và nhạc phụ đại nhân, vẫn không có gì để nói.

------

Lạc Tổ mang Mộc Lan và Thẩm Dã rời khỏi bằng cách nào?

Đáp án rất đơn giản, Helen ly khai Tam Giác Quỷ từ đâu?

 Từ con đường dưới đáy biển.

Lạc Tổ cũng ra vào bằng con đường dưới đáy biển, bất quá Lạc Tổ mạnh hơn Helen rất nhiều, chẳng những có thể ra vào, còn mang theo hai người.

Thẩm Lãng lẳng lặng ngồi bên trong căn phòng của Mộc Lan, ngửi mùi hương của nàng còn đọng lại.

"Mộc Lan! Phu quân sẽ chờ hai mẹ con trở về."

"Cục cưng còn muốn Niết Bàn, không ngừng mạnh mẽ, phu quân không phải đối thủ rồi"

"Khi gặp lại, nàng phải thủ hạ lưu tình, đừng làm cho phu quân thua quá thảm."

Lúc này, công chúa Dora ở bên ngoài, nói: "Chủ quân, đều chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi."

Đúng vậy, phải đi.

Hiện tại không cần dừng lại quá lâu, Việt quốc chắc đã lâm vào bóng tối, chờ đợi hắn về cứu vớt.

"Tất cả mọi người đã lên thuyền, chỉ chờ ngài" 

Công chúa Dora nói.

Thẩm Lãng nhịn không được hôn lên chiếc giường của Mộc Lan.

... ...

Thẩm Lãng rời khỏi phòng, ly khai kim tự tháp.

Người nhà của Thẩm Lãng, ba ngàn quân Niết Bàn, đều lên thuyền.

Toàn bộ chuẩn bị thỏa đáng.

Thẩm Lãng hạ lệnh: "Xuất phát, rời khỏi Tam Giác Quỷ, giết trở lại Việt quốc!"