Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 457: Hoàn mỹ kết quả! Adolf ngươi tận thế tới!



"Ngưng chiến, ngưng chiến!"

 Công tước Russell lớn tiếng hô to.

Võ công của y thật quá trâu bò, thanh âm như lôi đình, vang vọng toàn bộ chiến trường.

Đại quân hai bên đang chém giết nhau, nhanh chóng thu tay ngưng chiến.

Toàn bộ chiến trường như đứng hình, mọi người vẫn không nhúc nhích, vô số ánh mắt nhìn sang công chúa Helen.

Rất nhiều binh sĩ đều nghe qua tên của công chúa Helen, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, không ngờ nàng mỹ đến kinh người, cường đại đến không hợp thói thường.

Công tước Russell lạnh giọng nói: "Còn đứng ngây ra đó, không mau quỳ xuống?"

Nói xong, Russell dẫn đầu quỳ hai gối xuống.

Ở thế giới Phương Tây, rất ít khi dùng lễ quỳ hai gối, nhất là quý tộc, bọn họ chỉ quỳ một gối.

Nhưng công tước Russell muốn bày tỏ kính ý của mình, nên quỳ hai gối xuống.

Ngay sau đó, các quý tộc khác đều dồn dập quỳ xuống.

"Bái kiến công chúa điện hạ ."

Tiếp đó binh sĩ toàn chiến trường quỳ xuống, hô to: "Bái kiến công chúa điện hạ."

Trận nội chiến của gia tộc Russo, vừa mới bắt đầu đã kết thúc.

Hơn mấy vạn người chỉnh tề quỳ xuống, chỉ còn Thẩm Lãng và Adolf đứng.

Thời khắc này, bất kỳ ai đều cảm nhận được lực ảnh hưởng của công chúa Helen tại phía Nam, chỉ cần nàng trở về, nàng chính là nữ hoàng của bọn họ không thể tranh cãi.

Bên trên tường thành, Dibos mừng như điên, không ngôn từ nào diễn tả nổi tâm trạng của nàng, nàng đánh cược thắng rồi.

Nàng từng đánh cược thắng nhiều lần, chỉ lần này nàng dùng cả tánh mạng của mình để làm tiền đặt cược.

Bất quá không chỉ có một tin tức tốt.

Thái giám Taren thở hồng hộc chạy nhanh đến.

Sau khi chạy lên tường thành, Taren kinh ngạc phát hiện mọi người đang quỳ, làm gã không khỏi kinh ngạc, hai đầu gối mềm nhũn cũng quỳ xuống, không biết thế nào nhưng quỳ trước rồi lại nói.

Tất cả đều quỳ, một thái giám như gã không quỳ là đại tội.

Bái kiến công chúa điện hạ? 

Vị công chúa kia đến rồi sao?

Gã không khỏi đưa mắt nhìn bên ngoài thành, nhìn thấy công chúa Helen tuyệt mỹ vô luân, còn có Thẩm Lãng đang đứng trên đỉnh núi. 

Nàng là Helen sao?

Là đại biểu của quý tộc phía Nam, là vị quân chủ của tộc Vinda?

Trong nháy mắt, thái giám Taren mừng như điên.

Chủ nhân Dibos thắng rồi, chủ nhân bỏ bất cứ giá nào để đánh cược, cuối cùng đã thắng.

Về sau sẽ kiếm lại gấp mười, thậm chí gấp trăm lần, gia tộc Russo nghênh đón tân sinh.

"Chủ nhân tôn kính, bề tôi còn một tin tốt" 

Taren nói.

"Đảng Sketelon đã trở về, nam tước Booldy chết, tên phản đồ Jeep cũng chết, hạm đội của hai người họ đều bị diệt sạch."

Công tước Dibosa nói: "Thật sao? Đúng là tin tốt, nhưng ta có thể biết."

Nàng không giả vờ, mà biết thật, bởi vì Thẩm Lãng đang đứng trên đỉnh núi cách đó không xa, hắn đi phế tích đế quốc Lost, cứu vớt đảng Sketelon, hắn trở về đồng nghĩ với Sketelon cũng trở lại.

Cảm xúc của nàng dâng trào, rợn cả tóc gáy.

Không ngờ Thẩm Lãng lại thành công, hắn thật cứu vớt đảng Sketelon, còn nhận được sự thần phục của bọn họ, đó chính là quân đoàn hải tặc đệ nhất Phương Tây, không cách nào tưởng tượng nổi, hắn sao làm được.

Cửa thành Golden Jade từ từ mở ra, công tước Dibos duyên dáng bước ra ngoài, nắm lấy tay của Thẩm Lãng.

Ngươi thật nhanh, trong thời gian ngắn như vậy, chẳng những đổi bộ khôi giáp hoàng kim thành một bộ váy đắt tiền, hơn nữa còn sửa soạn đầu tóc, trang điểm, nhìn diễm lệ như lửa.

Mà Thẩm Lãng cũng đổi một bộ gấm bào, thân thể như ngọc, hắn và Dibos đứng chung một chỗ, phảng phất như một đôi bích nhân. Vừa rồi hắn vẫn còn đứng trên đỉnh núi, sau đó công chúa Dora đưa hắn xuống.

Trong ánh mắt của vạn quân, Dibos đi tới trước công chúa Helen, quỳ một chân xuống, hôn lên chiếc nhẫn của nàng, nói: "Bái kiến điện hạ cao quý xinh đẹp, mạnh mẽ không biết sợ hãi."

Cẩn thận hành lễ xong, Dibos đứng dậy, tiến lên ôm Helen, làm lễ công khai trước, sau đó làm lễ riêng.

"Tỷ tỷ thân ái, muội vô cùng vinh quang và vui sướng" 

Dibos thân thiết nói.

Nàng quả thật sống vì chính trị, một tiếng tỷ tỷ kêu rất tự nhiên, cứ như Helen vốn là tỷ tỷ ruột của nàng, phải biết rằng trước đây Dibos là một quý tộc Phương Bắc, từng phản đối công chúa Helen.

"Ta cũng rất vui, em dâu thân yêu." 

Công chúa Helen nhiệt tình ôm lấy Dibos.

Một đám người nói cười thân mật, xem như trận chiến vừa rồi chưa từng xảy ra.

Đương nhiên chỉ có Helen, Dibos, và công tước Russell đang nói, những người khắc đều im lặng lắng nghe.

Ba người trò chuyện về nữ hoàng Helen.

"Rất nhiều người nghĩ rằng ta là quý tộc Phương Bắc thuần chính, nhưng không phải." 

Công tước Russell nói.

"Những chuyện mà nữ hoàng làm, người dân của đế quốc nên biết ơn, dù việc người làm sẽ gây ra hậu quả lớn đến đế quốc Zollern II, nhưng nhờ đó đế quốc mới càng ngày càng mạnh, nghênh đón tân sinh."

Công tước Dibos nói: "Ta là quý tộc của phía Nam từ lâu rồi."

Thẩm Lãng nhịn không được liếc nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, Dibos yêu dấu, đứng trước hoàng tộc, nàng dĩ nhiên lộ ra bộ mặt thật rồi sao?

Từ khi biết nàng, Dibos luôn biểu hiện lãnh diễm và ngạo mạn, thời điểm nói chuyện còn keo kiệt mỗi một chữ, hiện tại khuôn mặt lãnh diễm kia lại đang nở hoa.

Nhiều người hoài nghi nàng sẽ chẳng bao giờ cười, mà bây giờ làm cho người ta nghĩ rằng nàng rất khó để không cười.

Công tước Russell nói: "Trước đây, mỗi lần đến sinh nhật của điện hạ, quý tộc phía Nam đều đến chúc mừng, năm nào ta cũng nhìn thấy điện hạ, người Phương Đông nói không sai, thời gian trôi nhanh như nước, nhưng những kỉ niệm lại vĩnh viễn không phai mờ, đã qua mười mấy năm rồi, nhưng ta cứ ngỡ ngày hôm qua mà thôi."

Helen nói: "Không sai, nhiều năm qua đi! Công tước Russell vẫn oai hùng bất phàm như vậy"

"Ha ha ha." 

Công tước Russell nói: "Chỉ qua mười mấy năm, điện hạ trưởng thành nhiều như thế, mà ta lại sống phí thời gian."

Helen nói: "Cống hiến của đại nhân to lớn, nhờ đó đế quốc Zollern mới không tan rã"

Trò chuyện hơn nửa canh giờ, công tước Russell nói.

"Công chúa điện hạ, ta cần người chứng thực một chuyện, Thẩm Lãng là đệ đệ của người thật sao? Chuyện này rất quan trọng."

"Đúng vậy" 

Helen nói: "Ngài nhìn đôi mắt của chúng ta thì biết."

Công tước Russell tỉ mỉ cung kính quan sát đôi mắt của Thẩm Lãng và Helen, rất nhanh phát hiện.

Con người thoạt nhìn không khác thường nhân, nhưng lại quyến rũ mê người nhiều lắm.

Khi nhìn kỹ hơn mới phát hiện con người của hai người lại hoàn toàn khác thường nhân.

Cấu tạo rất thâm thúy và phức tạp, mắt của hai người có chỗ khác nhau, nhưng bản chất lại như nhau, cứ như vật riêng của hai người họ.

Dù Thẩm Lãng, Hela, hay Helen đều kế thừa con ngươi đặc biệt của Khương Ly.

Truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc về Hạng Vũ có một đôi Trọng Đồng, nghe hơi có vẻ đáng sợ.

Vậy đôi mắt độc nhất vô nhị của Khương Ly là chuyện gì?

Con ngươi của Thẩm Lãng càng thâm thúy, sâu thẳm hơn.

Chuyện như thế nhất định cực kì hiếm thấy, trong một trăm triệu người khó mà tìm thấy một người sở hữu đôi mắt như thế, bây giờ lại đồng thời xuất hiện trên cơ thể của Thẩm Lãng, Helen và Hela.

"Không biết nó đủ chứng minh quan hệ của chúng ta không?"

 Helen nói: "Ta còn lễ vật của phụ thân để lại cho ta"

Helen lấy ra một mặt dây chuyền cổ xưa, mặt trước khắc một chữ mà bọn họ chưa từng thấy qua, mặt sau thì có hình của một vị hoàng đế.

"Đệ biết vật này không" 

Helen hỏi.

Thẩm Lãng nói: "Đây là tiêu chí đặc thù chỉ phụ thân mới có."

Công tước Russell nói: "Lời nói của điện hạ như vàng ngọc, không ai dám nghi ngờ nửa câu, từ hôm nay về sau, ta sẽ làm chứng cho quan hệ giữa người và Thẩm Lãng đại nhân"

Công tước Russell thật đúng trời sinh chính trực, chẳng những trực tiếp thừa nhận quan hệ giữa hai người, còn nguyện ý làm nhân chứng.

Helen nói: "Vậy Dibos gả cho đệ đệ của ta, trợ giúp đệ đệ của ta, không phải việc làm ti tiện rồi."

Công tước Russell nghĩ một lát, hỏi: "Thẩm Lãng các hạ, xin hỏi ngài muốn làm gì ở Phương Tây?"

Thẩm Lãng nói: "Dẫn đại quân giết về Phương Đông, ta chỉ mượn tạm đất Phương Tây để phát triển mà thôi"

Công tước Russell nói: "Lấy thân phận của ngài thì nên được một chỗ đất phong không nhỏ."

"Ta muốn biết Dibos chia sẻ quyền thống trị thành Golden Jade với ngài, có phải vì trợ giúp sự nghiệp vĩ đại của ngài không?"

"Đúng thế" 

Thẩm Lãng nói: "Hai người chúng ta môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp cho, sự nghiệp của ta chính là sự nghiệp của Dibos, sao lại xem như hành vi ti tiện? Xem như bán đứng gia tộc Russo?"

Thầm lãng nói không sai, nếu đại nghiệp của Thẩm Lãng thành công, con của Dibos sẽ trở thành hoàng tử của đế quốc Phương Đông.

Bởi vì quan hệ giữa Thẩm Lãng và công chúa Helen, dù ở Phương Đông hay Phương Tây địa vị đều như nhau, kể từ đó gia tộc Russo hoàn toàn đề thăng, đây coi như Dibos đầu tư to lớn.

Trả giá cao, đồng dạng nhận lại lợi ích to lớn!

Helen và Dibos đưa mắt nhìn Russell, chờ đợi quyết định cuối cùng.

Công tước Russell suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Chuyện Dibos làm là ti tiện hay cao thượng, ta không đáng bình luận. Nhưng những chuyện mà Dibos làm quả thật không làm hao tổn quyền lợi của gia tộc Russo."

"Hơn nữa thân phận của Thẩm Lãng đại nhân đầy đủ trở thành trượng phu hợp pháp của Dibos, có quyền thống trị thành Golden Jade, nhưng ta phải nói, sự nghiệp của ngài cũng có một phần của gia tộc Russo."

Thẩm Lãng nói: "Chuyện đó không cần phải nói, ta sẽ viết vào sách sử của gia tộc"

Công tước Russell nói: "Vậy ta thừa nhận Dibos vẫn là công tước của gia tộc Russo, nàng đại biểu quyền lực tối cao nhất của gia tộc Russo, trận chiến này kết thúc, ta sẽ triệu tập chư hầu tuyên bố quyết định của mình!"

Ở thế giới Phương Tây, chỉ cần có huyết thống cao quý thì sẽ sở hữu tất cả.

Công chúa Helen chứng minh thân phận của Thẩm Lãng, những tội danh mà Dibos phải nhận đều không còn.

Một lúc sau, hàng trăm chư hầu của gia tộc Russo tập hợp, quỳ xuống đất.

Công tước Russell nói: "Chư vị nghe đây, ta bác bỏ những lời lên án công tước Dibos, thừa nhận địa vị của nàng hợp pháp."

"Các vị không hiểu chân tướng, nhưng hành động vì quyền lợi của gia tộc Russo, nhờ lòng trung thành đó ta sẽ bỏ qua mọi chuyện đã xảy ra. Từ giờ trở đi, chúng ta tiếp tục duy trì mối quan hệ đã tồn tại hàng trăm năm qua, các vị thấy thế nào?"

Mấy trăm chư hầu to to nhỏ nhỏ liếc mắt nhìn công tước Russell, lại liếc mắt nhìn công chúa Helen.

Sau đó chỉnh tề nói: "Bái kiến công tước, xin ngài giảng tội."

"Vô tội, vô tội!" 

Dibos hô lớn: "Ta dùng phụ mẫu và tổ tiên phát thệ, không giáng tội bất kỳ ai, hãy quên hết thảy, hôm nay không ai phản nghịch cả, ta tự hào vì các vị"

"Có thể thuần gia tộc phục Russo là vinh quang của chúng ta!" 

Mấy trăm chư hầu chỉnh tề nói.

Tiếp đó mấy trăm quý tộc lần lượt đi đến trước mặt Dibos, quỳ xuống thực hiện nghi lễ trung thành một lần nữa.

Công tước Dibos cầm bảo kiếm hoa lệ nhẹ nhàng gõ xuống đầu mỗi người, biểu thị khế ước tái lập.

Đến đây nguy cơ chính thức tan thành mây khói, nữ đại công tước một lần nữa chấp chưởng quyền lực hành tỉnh Jade Wave, còn việc giữ được chiếc ghế thủ hộ phía Nam hay không, còn phải xem công chúa Helen.

Công chúa Helen và công tước Russell tiến hành mật đàm.

"Chuyện đế quốc Zollern III thành lập, công chúa điện hạ thấy sao?" 

Russell hỏi.

Helen nói: "Ta ủng hộ, nhưng không thể đi lên con đường cũ, thành quả cải cách mà phía Nam có được không thể bị hủy hoại, tâm huyết của nữ hoàng không thể uổng phí"

"Phải dập tắt đám tro tàn buôn bán nô lệ, không để nó cháy tiếp, người Zollern phải tiếp tục kết hôn cùng tộc Vinda, không thì một ngày nào đó đế quốc Zollern sẽ chân chính hủy diệt, không còn hy vọng thành lập nữa"

"Người rất cơ trí." 

Công tước Russell nói: "Nếu đế quốc Zollern III muốn thành lập, thì không thể bỏ qua ý chí của công chúa điện hạ, chỉ cần người tỏ thái độ, phía Nam sẽ tán thành và chống đỡ"

"Ta mạo muội hỏi một câu, người có tranh đoạt hoàng vị không?"

Helen nói: "Russell đại nhân, về chuyện đó ta có hai câu trả lời"

"Thứ nhất! Ta không hứng thú quyền thế, hoàng vị đối với ta mà nói, là vô tận khổ sở và trách nhiệm, ta lưu lạc mười mấy năm qua chỉ vì trốn tránh trách nhiệm."

Russell gật đầu, trong mắt của ông, công chúa Helen chính trực và đầy cao quý, mặc dù hai người không cùng thế hệ, nhưng hai người đều kính trọng lẫn nhau, coi nhau như trụ cột của đế quốc Zollern.

"Thứ hai, ta có tranh đoạt hoàng vị hay không, không phụ thuộc vào bản thân ta, hay đệ đệ của ta, mà phụ thuộc vào lợi ích của đế quốc Zollern." 

Công tước Russell nghe được điểm mấu chốt, công chúa Helen không hề đề cập đến ý chí của người dân.

Đổi thành một chính trị gia, nhất định sẽ nói ta có tranh đoạt hoàng vị hay không, hoàn toàn quyết định bởi ý chí của vạn dân, nhưng ai cũng biết công chúa Helen được đế quốc phía Nam chống đỡ, nhất là tộc Vinda.

Mà đại đế Solon là người Zollern thuần chính, được quý tộc Phương Bắc chống đỡ.

Nếu nói về ai được nhiều người chống đỡ hơn, chắc chắn là công chúa Helen, bởi vì toàn bộ đế quốc Zollern, tộc Vinda chiếm tám phần trăm dân số.

Ý của công chúa Helen rất rõ ràng, nàng sẽ không lợi dụng dân ý áp chế đế quốc Zollern III, không dùng dân tâm làm vũ khí để tranh đoạt hoàng vị.

"Ta đã hiểu, công chúa điện hạ."

 Công tước Russell nói: "Người vẫn cao quý không thay đổi, phía Nam thật may mắn khi có người lãnh đạo." 

Helen nói: "Công tước Russell, nhờ ngài thay ta nói cho Solon một câu.”

"Vâng." 

Russell đáp.

Helen nói: "Ta mới là chủ nhân của thành Queen, nữ vương Medusa chỉ là khách qua đường, hơn nữa còn là một vị khách qua đường lòng đầy chính nghĩa, một chiến binh bị ràng buộc."

"Solon không nên chọn nàng làm đối thủ để quyết đấu, ta sẽ đến thành Queen thay nàng quyết chiến"

Công tước Russell nói: "Ta sẽ chuyển lời, ta sẽ chờ người đến đó, người mãi mãi là chủ nhân của thành Queen, người vĩnh viễn là một trong những quân chủ của ta."

Russell nói rất rõ, bản thân ông trung thành đế quốc Zollern, mà không phải trung thành cụ thể một người nào đó, sở dĩ ông chọn Solon, vì cảm thấy Solon là người nắm giữ thiên mệnh, phù hợp thống trị đế quốc Zollern.

"Thời gian cấp bách, hy vọng Solon không kéo dài quá lâu, mau đến thành Queen ứng chiến" 

Helen nói.

Công tước Russell nói: "Thời gian ko chờ ai, đó cũng là suy nghĩ của ta, đế quốc Zollern III nên thành lập các sớm càng tốt, vậy ta xin rời đi trước."

"Chúc ngài thuận lợi." 

Helen nói.

"Cầu thiên thần phù hộ cho công chúa điện hạ, người trở về là may mắn của đế quốc."

Tiếp đó, công tước Russell muốn mang theo mười vạn đại quân ly khai.

"Ta theo ngài, công tước đại nhân " 

Adolf bỗng nhiên nói.

Dibos lạnh giọng nói: "Ngươi không thể rời đi."

Adolf nói: "Ta muốn biết, ngài dựa vào cái gì lưu ta lại?"

Câu này ngược lại hỏi khó.

Adolf lệnh cho hạm đội của Bloody bao vây tiêu diệt hạm đội của Thẩm Lãng, muốn đánh cắp thành quả của Thẩm Lãng, bao quát cả thuốc nổ và hỏa pháo.

Mà lần này, Adolf lại uy hiếp Dibos phản bội Thẩm Lãng, muốn hạ độc quân đoàn Amazon, dùng thủ đoạn hèn hạ bắt năm ngàn chiến binh Amazon làm tù binh.

Thế nhưng những chuyện đó không vi phạm luật pháp của đế quốc, bởi vì thành Jade tide của Thẩm Lãng không được luật pháp của đế quốc bảo vệ, quân đoàn Amazon cũng như thế.

Coi như Adolf độc chết tất cả nữ chiến binh Amazon, theo lý nào đó cũng là vì đế quốc.

Đương nhiên gã còn một tội danh, là phản bội bệ hạ Khương Ly, nhưng chuyện đó không thể dùng luật pháp để xử tội, bởi vì Khương Ly cũng không được đế quốc bảo vệ.

Công tước Russell và công chúa Helen đều coi trọng quy tắc của quý tộc, không thể vì tư bỏ công.

Thậm chí không thể nói gã mưu sát Thẩm Lãng, bởi vì gã chưa từng đích thân động thủ, mặc dù gã muốn Thẩm Lãng đi đến phế tích đế quốc Lost chịu chết, nhưng chuyện đó do Thẩm Lãng tự nguyện đi.

Adolf không phạm bất kỳ tội danh nào, dù công chúa Helen muốn cũng không thể trị tội.

Helen và công tước Russell giống nhau, hai người họ tuân thủ quy tắc, chính trực và công bằng.

Helen suy nghĩ một hồi, sau đó rút đại kiếm ra, chậm rãi nói: "Adolf các hạ, ngươi là đệ tử của cha ta, lại dùng âm mưu đối phó đệ đệ của ta, đây là tội phản bội, ta làm con, làm tỷ tỷ, ta thách đấu ngươi."

Không thể dùng thân phận để xử trí Adolf, vậy dùng thân phận người thân, công chúa Helen vẫn chú ý pháp tắc của quý tộc, nhưng muốn bảo vệ đệ đệ của mình.

Adolf nhìn công chúa Helen, trong lòng lóe lên sự tham lam và cuồng nhiệt!

Nàng là nữ nhân cao quý nhất Phương Tây, theo một nghĩa nào đó nàng là sư muội của gã, nếu có được nàng, địa vị của gã trong nháy mắt sẽ đạt tới đỉnh cao.

"Ta từ chối." 

Adolf.

Lời này vừa nói ra, mọi người kinh ngạc, Adolf vậy mà cự tuyệt quyết đấu.

Nhưng nếu vậy thì không thể ép buộc người khác.

Adolf khom người thi lễ nói.

"Ta phải về gặp bệ hạ Solon, cáo từ chư vị "

"Công chúa điện hạ! Chúng ta sẽ gặp nhau tại thành Queen!"

Sau đó gã quay người, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn gã tiêu sải rời đi.

Ngay lúc này, một tiếng nói lạnh lùng của nữ nhân chợt vang lên.

"Adolf! Công chúa không thể lưu ngươi lại, nhưng ta có thể"

Thanh âm êm tai lại hoàn mỹ, một nữ nhân cường đại khác, mà tất cả đàn ông Phương Tây đều tha thiết mơ ước có được nàng.

Nữ vương của bộ lạc Amazon. Edda!

Hai tháng trước nàng thất bại khi đối mặt Adolf, nàng cảm thấy hình tượng hoàn mỹ của mình, hào quang cường đại bị phá hủy, nàng quyết định bế quan, cho đến khi tìm ra cách đánh bại Adolf.

Không ngờ nàng xuất quan sớm như thế.

Nữ vương Edda chậm rãi đi tới, nói: "Adolf, ngươi nhiều lần nhục nhã ta. Ta từng phát thệ, nhất định phải đánh bại ngươi, đồng thời thiến ngươi, hiện tại ta tới để thực hiện lời thề của mình"

Công tước Russell nói: "Nữ vương Edda, xin hỏi ngài, chuyện Adolf nhục nhã ngài dính đến tư ẩn nam nữ sao?"

"Không sai."

 Nữ vương Edda nói.

Công tước Russell nói: "Vậy thì Adolf, ngươi không thể cự tuyệt lời mời quyết đấu của nữ vương Edda, dù cho đế quốc từng loại trừ bộ lạc Amazon khỏi luật pháp, nhưng ngươi không thể lăng mạ làm bẩn danh dự của một nữ nhân"

Nữ vương Edda đạp lên vách núi, đi lên đỉnh cực nhanh.

"Adolf, chúng ta lên đỉnh núi quyết đấu, để mọi người nhìn thấy rõ ràng. Nếu hôm nay ta không thể đánh bại ngươi, không thể thiến ngươi, ta sẽ tự sát trên ngọn núi này."

"Chiến binh Amazon nghe lệnh, không ai được xuất thủ tương trợ, dù ta chết cũng không được báo thù, sau khi ta chết, các ngươi dựa theo truyền thống mà định ra nữ vương mới."

Nghe nàng nói xong, mọi người không khỏi kinh ngạc, nữ vương Edda vậy mà quyết tuyệt như thế.

Hoặc đánh bại rồi thiến Adolf, hoặc chính cô ta chết!

Adolf nhìn nữ vương Edda đứng trên đỉnh núi, bộ dáng tràn ngập ma lực và cám dỗ kia, cẩn thận thi lễ, ung dung cười nói: "Như ngài mong muốn, hai chúng ta tử chiến!"

Adolf như hóa thành con diều, đạp đất bay lên đỉnh núi.