Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 455: Lăng trì huyết tinh nam tước! Phản bích Kim Thành!



Trong đầu nam tước Bloody chỉ còn một suy nghĩ duy nhất!

Ngày tận thế đến rồi.

Mọi thứ diễn ra trước mắt giống như một giấc mơ.

Bloody biết đảng Sketelon rất lợi hại, bởi vì gã nghe vô số truyền thuyết liên quan đến Sketelon từ khi còn nhỏ, nhưng hầu hết các truyền thuyết đều sai sự thật!

Hiện tại toàn bộ biển cả đang lưu truyền chiến tích của Bloody, thổi đến vô cùng kì diệu.

Bloody quật khởi trong mười mấy năm qua, chưa từng nhìn thấy đảng Sketelon chiến đấu, nhưng Black Pearl không phải hậu duệ của đảng Sketelon sao.

Nàng rất lợi hại, nhưng không mạnh hơn hạm đội của mình bao nhiêu.

Cho nên từ trước đến nay, Bloody cảm thấy đảng Sketelon chỉ thế mà thôi, chiến tích qua nhiều người thổi, dù mạnh hơn hạm đội của mình cũng có hạn.

Mà bây giờ, liên quân cường đại của gã không thể chống đỡ, tình cảnh binh bại như núi đổ chỉ xảy ra trong trận chiến trên đất liền, không ngờ cũng xảy ra trong cuộc chiến trên biển.

Vừa khai chiến chưa đến một canh giờ, hạm đội khổng lồ của Bloody bị đánh tan.

Mọi cố gắng, mọi mệnh lệnh đều vô dụng, Bloody chỉ biết đứng nhìn từng chiếc hạm thuyền bốc cháy chìm dần.

Toàn thân Bloody lạnh lẽo, mất hết khả năng phản ứng, cảm thấy không chân thực, không tin hai mắt của mình.

Nhìn quân đoàn hải tặc của mình liên tục biến mất, chờ đợi thời điểm hủy diệt cuối cùng.

Không chỉ nam tước Bloody nghĩ như vậy, Thẩm Lãng chẳng khác bao nhiêu, hắn chấn động không nhẹ.

Dĩ nhiên lại chiến đấu như thế? 

Hắn vốn tưởng rằng khi khai chiến, hạm đội của hai bên sẽ dùng cường nỏ khổng lồ bắn lẫn nhau, dùng cung tên bắn lẫn nhau.

Mọi thứ đều không như hắn nghĩ, hải tặc Sketelon nhảy khỏi thuyền tác chiến.

Bọn họ áp sát chiến hạm của địch nhân, sau đó nhảy sang thuyền của địch nhân, rồi điên cuồng tàn sát như mãnh hổ sổng chuồng.

Không phải một trận hải chiến nữa, hai bên rõ ràng đang dùng vũ khí quyết đấu như trên đất liền.

Kỹ thuật bắn tên của đám hải tặc Sketelon kỳ thực rất mạnh, cự ly gần xứng danh bách phát bách trúng, nhưng bọn họ không thích cung tiễn, chỉ yêu mến cầm đao nhảy qua chém địch.

Giết sạch rồi thì phóng hỏa đốt thuyền.

Thẩm Lãng tưởng bọn họ lấy một chọi hai, không ngờ mười mấy người dám vọt lên đại hạm của địch nhân, đuổi giết mấy trăm người, then chốt nhất còn giết đến quỷ khóc sói tru, hoàn toàn không phải nhân loại.

Trong đầu đám hải tặc Sketelon đồng thời hiện lên một suy nghĩ.

Quá dễ dàng, quá dễ dàng, đánh nhau lại dễ như thế sao?

Hải tặc bây giờ không biết tiến thủ hả?

Giết bọn chúng lại không cần dùng quá nhiều sức!

Không phải hải tặc của nam tước Bloody quá yếu, mà do bọn họ quá mạnh mẽ, những năm gần đây bọn họ không ngừng chém giết đại quân hải quái hung tàn.

Vừa hoàn thành phó bản cấp địa ngục, lập tức tham gia phó bản loại bình thường, thật sự như tiến nhập Tân Thủ thôn, đại khai sát giới.

Bọn hải tặc đi theo nam tước Bloody, ban đầu nhìn thấy hạm đội Sketelon tàn tạ, trong lòng rất khinh thị, bởi vì nhiều người trong số họ đã già, hình tượng quá thảm, bộ dạng đứng còn không vững, nghiêng nghiêng ngã ngã.

Nhưng khi hải tặc Sketelon xông tới, bọn họ như nhìn thấy hải quái, hai chân run lẩy bẩy, bị khí thế kinh khủng của hải tặc Sketelon trấn áp. Mười canh giờ sau, chiến đấu kết thúc.

Vào thế kỷ mười sáu và mười bảy, một trận hải chiến đánh mấy ngày mấy đêm, không một chiếc thuyền nào bị chìm đều bình thường. 

Thẩm Lãng từng đánh qua hải chiến, lúc hắn tiêu diệt hạm đội mấy vạn người của Tiết Triệt, nhưng không phải đánh nhau mấy ngày mấy đêm, mà là ngươi đuổi ta trốn, con mèo bị con chuột đùa giỡn.

Hải chiến của Phương Tây, tương tự như trận chiến trên đất liền của Đông Phương.

Hai bên bày trận thế, chiến hạm áp sát nhau, sao đó lao qua tàu của đối phương chém giết.

Hạm đội của nam tước Bloody rất muốn chạy trốn, nhưng chạy không thoát, chiến hạm của đảng Sketelon bị hư hại nhiều chỗ, tốc độ lại cực nhanh, chỉ lác đác mấy chiếc thuyền trốn thoát.

Một trận chiến, toàn quân bị diệt.

"Cứ như vậy, đánh xong rồi?" 

Thẩm Lãng không dám tin hỏi, hắn còn chuẩn bị tâm lý đại chiến mấy ngày mấy đêm đâu.

"Đúng vậy, kết thúc rồi."

 Hela nói: "Nhưng để ta sửa lại, đây không phải một trận chiến, mà là một trận thảm sát"

Đúng vậy, một trận thảm sát mà thôi.

Vô số thi thể trôi nổi trên biển, thuyền lớn bốc cháy nghi ngút, máu nhuộm cả vùng biển.

"Chúng ta thương vong bao nhiêu người?" 

Thẩm Lãng hỏi.

"Không biết, hình như rất ít" 

Hela trả lời.

Thẩm Lãng lại hỏi "Địch nhân chết bao nhiêu?"

"Không biết, hình như chết rất nhiều" 

Hela nói: "Đảng Sketelon luôn chiến đấu như thế, vọt thẳng tới giết địch nhân, đến khi không nhìn thấy ai mới thôi."

Ngưu bức, các ngươi quá ngưu bức!

"Keng keng keng.." 

Tiếng chuông chói tai vang lên lần nữa, nhưng không phải báo địch tập, mà là cách ăn mừng của hải tặc Sketelon, sau khi chiến thắng.

Hạm đội đảng Sketelon bao vây một chiếc thuyền, soái hạm của nam tước Bloody, hàng trăm tàu chiến lẳng lặng vây xem.

Bởi vì... Trận chiến này quá dễ dàng, đám hải tặc Sketelon không tiến đánh soái hạm của địch nhân, lưu soái hạm lại cuối cùng để trêu chọc.

Thậm chí rất nhiều tàu chiến không bị đánh chìm, bị bắt làm tù binh, tàu chiến loại lớn rất quý!

Soái hạm của nam tước Bloody rất lớn, trọng tải lên đến hai ngàn – ba ngàn tấn, chứa mấy trăm vũ sĩ.

Nhưng bây giờ đám vũ sĩ đang mờ mịt đứng trên boong tàu, không biết nên làm sao?

Mấy vạn hải tặc Sketelon bao vây bọn họ vẫn không nhúc nhích, nhe răng trợn mắt cười toe toét, thật quá đáng sợ.

Soái hạm của Thẩm Lãng chầm chậm đến gần soái hạm của nam tước Bloody.

Hai chiếc thuyền cách nhau mấy chục mét, rồi dừng lại bất động, kỹ thuật lái thuyền của họ thật đáng kinh ngạc.

"Nam tước Bloody, từ lúc từ biệt đến giờ vẫn khỏe chứ? " 

Thẩm Lãng cười hỏi.

Bloody . Monroe ngơ ngác đứng đó không nhúc nhích, nhìn như chưa tỉnh mộng.

Hạm đội mấy vạn người, cứ như vậy không còn?

Tâm huyết mấy chục năm, cứ như vậy tan tành mây khói?

Không phải quá nhanh rồi sao?

Bloody còn muốn dùng hạm đội của mình công lập nghiệp, còn muốn trở thành Phó đô đốc hải quân, còn muốn cho cả gia tộc quật khởi. Hiện tại tan thành bọt nước?

"Muốn đánh nữa sao?" 

Thẩm Lãng hỏi.

Lời này vừa dứt, nam tước Bloody không khỏi kinh ngạc, hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

Thẩm Lãng nói: "Ta hỏi ngươi muốn đánh nữa sao? Vậy chúng ta tiếp tục"

Đám hải tặc trên soái hạm của nam tước Bloody nghe vậy, dồn dập lắc đầu, vứt bỏ loan đao trong tay.

Thẩm Lãng nói: "Muốn sống sao?"

Bọn chúng liều mạng gật đầu, ai lại muốn chết cơ chứ.

Thẩm Lãng nói: "Các ngươi nhảy xuống biển, bơi về nhà thì sống."

Ta xxx mẹ của ngươi, nơi đây cách đất liền mấy ngàn dặm, ngươi bơi cho ta xem?

Thẩm Lãng nói: "Còn muốn ta nói thêm lần thứ hai sao? Các ngươi bơi về, hoặc ta giết sạch các ngươi"

"Năm, bốn, ba, hai, một."

"Ầm, ầm, ầm" 

Tức thì đám hải tặc may mắn còn sống sót, nhanh chóng nhảy xuống biển.

"Bơi nhanh lên, ai không bơi, chúng ta bắn tên!"

Hải tặc Sketelon giương cung cài tên nhắm ngay địch nhân, đám người kia liều mạng bơi, liều mạng bơi, liều mạng gào khóc.

Trước đây, bọn họ nhìn cảnh tượng bi thảm của người khác khi bị giết, hiện tại rốt cuộc đến lượt chính mình.

Nam tước Bloody đi tới trước mặt Thẩm Lãng, nhìn hắn một lúc lâu, thần sắc vô cùng nghiêm túc, làm cho Thẩm Lãng nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Bloody, cẩn thận tỉ mỉ như một quý tộc.

Thẩm Lãng nói: "Lúc ngươi phong tỏa ta, đánh chìm thuyền của ta, giết người của ta, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?"

Nam tước Bloody vẫn đứng thẳng bất động, như thể đầy kiêu ngạo.

Thẩm Lãng lạnh nhạt nói: "Lúc người truy sát Balck Pearl, có từng nghĩ đến sẽ trở thành con mồi của người khác không?"

Nam tước Bloody vẫn ngẩng cao đầu, không nói lời nào.

Thẩm Lãng kinh ngạc, nam tước Bloody cứng cỏi như vậy sao?

Còn không đầu hàng, cầu xin sự thương xót?

Hoàn toàn không phải, nam tước Bloody mặc dù thích lên mặt, nhưng lại xảo quyệt vô liêm sỉ nhất, kỹ năng nhận giặc làm cha rất mạnh.

Nhưng mà một giây kế tiếp, nam tước Bloody chợt quỳ xuống dập đầu nói: "Bề tôi bái kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Thậm chí còn nói tiếng trung, ngươi đang diễn sao?

 Thật quá giỏi, rất biết nịnh hót.

Nam tước Bloody cẩn thận tỉ mỉ nói: "Đời ta sống quá lãng phí, đến bây giờ mới gặp chủ quân như ngài. Từ hôm nay về sau, ta cam lòng làm tôi tớ của ngài, xin ngài thu ta."

Dứt lời, nam tước dập đầu chạm đất, giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.

Thẩm Lãng thầm mắng, ngươi thật quá vô sỉ rồi.

Thời điểm công tước Dibos thế lớn, ngươi luôn thuần phục nàng, thậm chí còn nhìn trộm, muốn làm trai bao của nàng, chỉ bất quá Dibos không đáp lại, dù chỉ một cái liếc mắt!

Về sau Dibos không may, ngươi lại quỳ gối bái Adolf, nhe răng nanh cắn hàng.

Hiện tại ngươi quý bái ta, luôn mồm thuần phục, xưng làm tôi tới.

Không sao, biết cầu xin tha thứ thì tốt rồi, lúc ta giết ngươi sẽ sảng khoái hơn.

Thẩm Lãng chán ghét kẻ địch ngoan cố, trước khi chết còn mắng chửi hắn, như vậy quá khó chịu, thắng lợi không hoàn hảo.

Địch nhân quỳ xuống khóc ròng ròng, đau khổ cầu xin, sau đó sẽ giết chết, như vậy mới hoàn mỹ, thoải mái.

Thẩm Lãng nói: "Nam tước Bloody! Ngươi có biết ta ở Phương Đông có một biệt hiệu không?"

Bloody nói: "Xin lắng tai nghe, nhân hoàng bệ hạ tôn kính"

Thẩm Lãng nói: "Vô tình thiến người."

Nam tước Bloody nghe vậy, sắc mặt kịch biến, cả người run rẩy, một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói: "Có thể trở thành hoạn quan hầu hạ Thẩm Lãng bệ hạ, cũng là vinh dự của ta"

Thẩm Lãng nói: "Tốt lắm, vậy ngươi tự thiến mình đi"

Thật.. Thật quá đáng, còn cần người khác tự động thủ thiến mình sao?

"Leng-keng!" 

Thẩm Lãng ném một con dao xuống, vô cùng sắc bén.

Nam tước Bloody khó khăn lựa chọn, sau đó cắn răng nhặt con dao lên, dùng giọng điệu vinh dự nói.

"Mỗi lần nhìn thấy thái giám Taren, ta đều cảm thấy, hoạn quan cũng có vinh quang, trung thành vô giá! Hiện tại ta sẽ dùng hành động biểu đạt tấm lòng trung thành của mình."

Tiếp đó nam tước Bloody cầm dao chém xuống, tự thiến mình.

Thẩm Lãng lập tức dời ánh mắt, mà Hela lại nhìn đến tràn đầy phấn khởi, thực sự tê cả da đầu, Thẩm Lãng cảm giác chỗ nào đó của mình hơi mát lạnh.

Bloody quá trâu bò, hạ thủ ác như thế, xứng danh lang nhân.

Thiến chính mình xong, nam tước Bloody run rẩy, vẫn quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, gào thét trong lòng.

Vật tổ truyền từ đời này sang đời khác của ta, mục tiêu nhân sinh của ta.

Đến bây giờ còn chưa lập gia đình, mặc dù sinh nhiều con, thế nhưng chưa có con trai trưởng.

Bởi vì Bloody vẫn đang tìm kiếm tiểu thư quý tộc thành hôn, nằm mộng cũng muốn muốn khôi phục vinh quang cho gia tộc Monroe.

Mà bây giờ hết thảy đều xong, của quý đã không còn, nói gì đến chuyện nối dõi tông đường?

May mà còn con tư sinh kế thừa gia nghiệp.

Chỉ cần giữ được tánh mạng thì mọi chuyện sẽ ổn, thậm chí tương lai có cơ hội lật bàn.

Tuy hiện tại mình thua, thế nhưng Adolf còn chưa thua, đại đế Solon càng như mặt trời ban trưa, thậm chí tương lai còn có cơ hội báo thù, thiến Thẩm Lãng, thiên đao vạn quả hắn.

Chỉ cần còn sống sót, tất cả mọi chuyện hôm nay, ta sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.

Thẩm Lãng thở dài nói: "Bloody! Người thực sự quá khó khăn. Ta biết ngươi muốn khôi phục vinh quang cho gia tộc Monroe, ngươi làm hết thảy đều vì lý tưởng đó."

Nam tước Bloody run rẩy, khóc thút thít nói: "Bệ hạ nói không sai."

"Thế nhưng.." 

Thẩm Lãng nói: "Gia tộc của người vinh quang lắm sao, coi như khôi phục thì thế nào? Đừng giả bộ như hoàng tử vong quốc được không?"

"Gia tộc của ngươi chẳng khác nào đám phân, gia tộc rác rưởi như thế diệt vong không biết bao nhiêu đâu, đừng làm ra vẻ tổ tiên của ta cao thượng lắm, được không?"

"Ngươi cho rằng ngươi là Mộ Dung Phục sao, giả vờ giả vịt, một hải tặc như ngươi, lại xem mình như quý tộc, sao lại thế? Ngươi không có chút phẩm đức nghề nghiệp nào sao?"

Nam tước Bloody đầy kinh ngạc, ngươi... Người có ý gì?

Thế nhưng gã vẫn cung kính dập đầu nói: "Cảm tạ bệ hạ giáo huấn, bề tôi sẽ ghi nhớ trọn đời"

Thẩm Lãng nói: "Qùy thì đã quỳ, thiến cũng đã thiến, ta rất thoải mái, ngươi an tâm chết được rồi."

"Người đâu, cắt lưỡi của Bloody xuống, rồi treo lên cột buồm, lăng trì xử tử từng đao một"

"Nhất định phải giữ lại mạng đến khi về thành Golden Jade. Nếu như để Bloody chết sớm, ta sẽ hỏi tội các ngươi." 

Thẩm Lãng hạ lệnh xong, không nói hai lời rời đi.

Để lại nam tước Bloody ngơ ngác quỷ chỗ đó.

Con mẹ nó, người hèn như vậy sao?

Ta hèn mọn đến như vậy, ngươi còn giết ta?

Nếu biết mình không thể sống, ta cần gì phải tự làm nhục mình?

Trong nháy mắt, Bloody muốn chửi ầm lên, nhưng một giây kế tiếp, một ông lão chợt xuất hiện trước mặt của gã.

"Xoẹt, xoẹt, xoẹt.."

Gân mạch tử chi bị cắt đứt, sau đó ông lão luồn đao vào trong miệng Bloody khuấy nhẹ.

Đầu lưỡi rơi xuống, Bloody há miệng chửi ầm lên, thế nhưng không phát ra thanh âm nào.

"Tháo cằm xuống, vá vết thương lại, không để mất máu quá nhiều mà chết"

Sau đó, vài tên hải tặc chạy đến, cẩn thận tỉ mỉ khâu lại vết thương, thậm chí còn xa xỉ dùng dược vật.

"Treo lên, treo lên!"

Một đám hải tặc hân hoan hô lên, tiếp đó Bloody bị treo lên cột buồm như một lá cờ.

Một tên hải tặc khác cầm đao nhỏ leo lên thật nhanh, thần sắc hơi khẩn trương, thầm nghĩ mình bỏ nghề lăng trì rất nhiều năm rồi, bây giờ nhặt lên, chẳng biết làm tốt không, làm mất mặt, làm cho Thẩm Lãng bệ hạ mất vui.

Nên luyện tay một lát, tìm lại cảm giác.

Tên hải tặc này là người Phương Đông, cầm tiểu đạo sắc bén trong tay, cắt lên thân thể của nam tước Bloody, tìm lại cảm giác.

"A...ah...ah..."

Bloody thét lên từng đợt bi thảm.

Con mẹ ngươi Thẩm Lãng, ta hận không thể giết ngươi, tên cầm thú, không bằng súc sinh.

Phương Đông tiện chủng, ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, ông trời sao không đánh chết ngươi, đại sư Adolf sẽ báo thù cho ta.

Bloody liều mạng gào thét, nhưng một chữ đều mắng không ra, gã thật hối hận, vì sao lúc đầu không mắng hắn.

"Hay lắm, làm tốt lắm!"

Đám hải tặc vỗ tay hoan hô, nhìn huynh đệ đao phủ kia biểu diễn tài nghệ lăng trì.

Một bên khác, Jeep . Russo đang đứng trước mặt Thẩm Lãng.

Gã thật không biết nên làm sao bây giờ, gã dự định quỳ xuống khóc lóc, nhưng khi nhìn thấy nam tước Bloody khóc ròng cầu xin tha thứ, hạ tràng dĩ nhiên bi thảm như vậy, nên chọn con đường khác để đi không?

"Thẩm Lãng! Ta muốn đãi ngộ của quý tộc, ta là thành viên của gia tộc Russo, còn là đường đệ của công tước Dibos."

Jeep ngạo mạn nói: "Ta và Bloody khác nhau, Bloody chỉ là một hải tặc hèn mọn, mà ta là con cháu của quý tộc, ta hy vọng ngươi sẽ không làm chuyện để cho gia tộc của ngươi hổ thẹn"

Thẩm Lãng chỉ nhìn Jeep không nói một lời, lẳng lặng nhìn gã trang bức.

"Ngươi cho ta một chỗ để nghỉ ngươi, vài tên nô bộc hầu hạ. Chỉ cần báo cho gia tộc của ta, bọn họ sẽ trả những thứ ngươi cần để chuộc tự do cho ta."

"Thẩm Lãng! ngươi nên làm theo quy tắc của quý tộc, nếu không thì ngươi nửa bước khó đi ở Phương Tây."

Thẩm Lãng rốt cuộc mở miệng, nói: "Qùy xuống"

" Được!" J

eep không nói hai lời, lật tức quỳ xuống.

"Nhắm mắt lại" 

Thẩm Lãng nói.

Toàn thân Jeep run rẩy, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào, cuối cùng nhịn không nổi, gào khóc nói.

"Tỷ phu thân ái, ta bị ép buộc, ta không muốn mưu phản đâu. Đều do bọn chúng bức ta mưu phản, van cầu tỷ phu đừng giết ta, đừng giết ta. Tỷ tỷ Dibos rất thương ta, tỷ còn cho ta một thanh kiếm"

Thẩm Lãng nói: "Ồ, Thật sao? Ta muốn xem thanh kiếm kia"

Jeep lấy bảo kiếm hoa lệ đeo bên hông xuống, hai tay dâng lên, đưa cho Thẩm Lãng.

"Hảo kiếm, hảo kiếm!"

 Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, dụng hết toàn lực cầm kiếm chém xuống.

Jeep ngã xuống đất, co quắp chết đi, trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt!

Hai tên hải tặc tiến đến, kéo thi thể của Jeep . Russo đi.

"Thưa bệ hạ.”

 Một hải tặc bỗng nhiên nói: "Ta phát hiện ngài tuy trói gà không chặt, nhưng ngài mới là một hải tặc chân chính, không giống như một quý tộc, cũng không giống một vương giả"

Thẩm Lãng nói: "Như vậy không tốt sao?"

"Quá tốt, như vậy mới là thủ lĩnh mà chúng ta thích nhất."

Một lúc sau, công chúa Helen đi tới.

"Sao vậy? Tỷ tỷ muốn trách đệ không tuân thủ quy tắc của quý tộc sao?" 

Thẩm Lãng hỏi.

"Không phải, đệ làm thủ lĩnh, lời của đệ chính là quy tắc." 

Helen công chúa nói.

"Chúng ta là người nhà, một số việc cần cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, ta sẽ không trách đệ, ta chỉ muốn nói, hiện tại ta có điểm hiểu lý tưởng thiên hạ không thù mà đệ nói."

Thẩm Lãng nói: "Tỷ tỷ cứ tận hưởng chuyến đi, đợi khi đến thành Golden Jade, tỷ sẽ được vạn chúng tung hô, toàn bộ phía Nam luôn mong chờ tỷ trở về, nhất là Dibos, nàng ấy rất muốn gặp tỷ"

Mà ngay lúc này, một màn nhận người thân đang diễn ra.

Hơn một ngàn hải tặc trên thuyền của Black Pearl, đều là hậu duệ của đảng Sketelon, năm đó đảng Sketelon xuôi thuyền xuống Nam, thám hiểm đế quốc Lost, bọn họ còn là trẻ con.

Hôm nay có vài người rất may mắn, tìm được phụ mẫu của mình, nhưng rất nhiều người bất hạnh, bởi vì quân đoàn Sketelon, mười hai vạn người chỉ còn lại bốn vạn người.

Balck Pearl như phát điên, nàng đi qua từng con thuyền một, tìm kiếm phụ mẫu của mình.

"Phụ thân, mụ mụ!"

"Phụ thân, mụ mụ!"

Nàng liều mạng tìm kiếm, không ngừng hô to, Thẩm Lãng đứng trên boong tàu nhìn thấy hết thảy.

Black Pearl đã chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy đảng Sketelon còn sót lại hơn bốn vạn người, người da đen chỉ đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn là người da trắng, người Vinda, còn có cực ít người Phương Đông.

Nhưng mà một giây kế tiếp, Black Pearl chợt nhắm ngay một lão hải tặc, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy lão.

Ngay sau đó một nữ hải tặc cũng xông lại, ba người ôm chặt lấy nhau, một nhà đoàn tụ.

Bất quá, phụ thân của Black Pearl là người da trắng, còn mẫu thân là người Vinda, làm sao lại sinh ra một người da đen?

 "Không phải ruột thịt, mà là con nuôi." 

Hela nói: "Chuyện này rất bình thường, khi đảng Sketelon đi chinh chiến, gặp phải hài tử mồ côi sẽ đem về nuôi, nên phần lớn không phải con ruột "

"Phụ thân, mụ mụ! Con năm mơ đều muốn thấy hai người." 

Black Pearl ôm hai lão hải tặc mừng đến khóc.

Đại chiến đánh xong, một phần hạm đội đảng Sketelon đi vận chuyển quặng kali nitrat, một phần còn lại thì đi thẳng đến thành Golden Jade.

Bọn họ vốn đang đi đến thành Golden Jade, nhưng nam tước Bloody một mực đuổi theo Black Pearl, truy sát hơn ngàn dặm, lọt vào lộ tuyến của Thẩm Lãng, nên mới có trận chiến vừa rồi.

Sau khi hạm đội của Thẩm Lãng rời đi, trên biển vẫn còn vô số hải tặc đang nghịch nước, Thẩm Lãng để bọn chúng bơi về đất liền.

"Thẩm Lãng bệ hạ, chúng ta đầu hàng"

"Xin hãy cứu chúng ta!"

Thẩm Lãng mắt điếc tai ngơ, hạ lệnh cho hạm đội tiếp tục lên đường, bỏ đám hải tặc kia lại.

Sau một lát, phía sau hạm đội vang lên tiếng khóc nức nở, từng tên hải tặc dần dần chìm nghỉm, vô thanh vô tức chết.

Thẩm Lãng từng nói không cần tù binh, muốn giết sạch hạm đội của Bloody, không để lại một tên nào.

Một người đàn ông chân chính, cần phải giữ lời!

Đi trọn mấy ngày mấy đêm, thành Golden Jade đã ngay trước mắt!

Thẩm Lãng cười hỏi: "Tỷ tỷ Helen, nhiều năm như vậy mới về cố thổ, cảm giác thế nào?"

Công chúa Helen nói: "Ta nên nói cận hương tình khiếp* đúng không?"

Thẩm Lãng nói: "Mọi người luôn nhớ thương tỷ, nếu Dibos nhìn thấy tỷ, chắc nàng ấy mừng đến điên mất"

Helen nói: "Đệ đệ yêu dấu, đệ không nên nói thê tử của mình như vậy"

Sự thận thì lời Thẩm Lãng nói khoa trương nửa điểm, Dibos chẳng khác nào một sinh vật chính trị, thời thời khắc khắc đều khát vọng công chúa Helen trở về, thừa nhận thân phận của Thẩm Lãng, trả lại tất cả vinh dự cho nàng.

Hạm đội cách thành Golden Jade hoa lệ càng ngày càng gần.

Thẩm Lãng đứng nhìn từ xa, sắc mặt không khỏi khẽ biến.

Xảy ra chuyện lớn!

"Nhanh lên! Hạm đội tăng thêm tốc độ!" 

Thẩm Lãng hạ lệnh.

"Tỷ tỷ yêu dấu, chúng ta phải nhanh lên, thành Golden Jade đang đợi tỷ xoay càn khôn."