Cầu Mà Không Được

Chương 69: 69





Cô và Diệp Thanh Linh, thật sự sẽ kết thúc như thế này sao?
Diệp Thanh Linh chỉ ở nhà vỏn vẹn mấy ngày, chủ yếu cũng là để thăm bà ngoại, sáng sớm thì cùng bà ngoại đi sưởi nắng ở ngoài vườn, tản bộ, buổi chiều thì chờ bà ngoại thức dậy rồi hai bà cháu sẽ cùng nhau ngồi nói chuyện ở trong phòng, đến tối thì sẽ xem TV cùng nhau.
Gần như là cô không hề chủ động tương tác với Thời Vũ.
Giữa hai người, nếu lúc trước là người lạ từng quen, thì bây giờ lại càng giống như người dưng nước lã sống chung một mái nhà.
Thời Vũ hoảng loạn nhận ra rằng, cô và Diệp Thanh Linh đã thực sự ngày càng xa lạ, không phải chỉ là đang diễn cho bà ngoại xem.

Cô đã nỗ lực để thay đổi, cô đã hoàn toàn bỏ đi một bản thân khốn nạn của lúc trước, nhưng mà Diệp Thanh Linh vẫn không muốn quay đầu lại để nhìn cô lấy một lần.
Nhưng vẫn còn thứ làm cho Thời Vũ càng hoảng loạn hơn, đó là dường như ngay cả bà ngoại cũng đã nhận ra sự khác lạ trong mối quan hệ của hai người, giống hệt như lời Diệp Thanh Linh từng nói, càng lúc càng xa, nước ấm nấu ếch, đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với việc nói thẳng ra, có lẽ là bà ngoại cũng đã ngầm thừa nhận chuyện này rồi.
Có một buổi sáng nọ, Thời Vũ tỉnh giấc rất sớm nhưng không tài nào ngủ lại được, cô xuống lầu ăn sáng trước, vừa khéo lại gặp bà ngoại cũng dậy sớm.
Sáng hôm nay, Diệp Thanh Linh còn chưa thức giấc, một phòng ăn rộng đến thế cũng chỉ có cô và bà ngoại ngồi.

Bà ngoại nở nụ cười hiền từ nhìn Thời Vũ, dịu dàng nói: "Nhiễm Nhiễm, ngoại già rồi..."
Bà ngoại dừng một lát, bà vươn đôi bàn tay khô cằn ra, ân cần sờ sờ đầu của Thời Vũ.

Thời Vũ vẫn không quen với sự tiếp xúc thân mật giữa những người thân như thế, cô muốn tránh né, nhưng rồi lại cố nhịn.
Một năm nay, bà ngoại đã nói câu "ngoại già rồi" rất nhiều, những lần trước, nói xong câu này thì bà ngoại sẽ bảo bằng bà hy vọng Thời Vũ và Diệp Thanh Linh sẽ sống thật tốt, không muốn thấy hai người phải hối tiếc điều gì.
Thời Vũ cứ nghĩ rằng lần này bà ngoại cũng sẽ dặn dò cô phải đối xử với Diệp Thanh Linh tốt hơn một chút, phải chăm sóc thật tốt cho Diệp Thanh Linh, hai vợ vợ son, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, không có gì mà không vượt qua được, chỉ cần cô dỗ dành thì hai người sẽ có thể hòa hảo.
Nhưng bà ngoại lại ôn tồn nói: "Con đường sau này, ngoại không thể đi cùng với Nhiễm Nhiễm được bao xa nữa, chỉ còn lại một mình, Nhiễm Nhiễm cũng phải đi cho hết nhé."
Bà ngoại không nhắc về Diệp Thanh Linh, cũng không nhắc về chuyện tình cảm của hai người nữa.
Vừa khéo dì Liễu cũng mới mang đồ ăn sang, bà ngoại cười ha hả bảo dì Liễu vào ăn sáng.
Thời Vũ cúi đầu, ngón tay siết chặt dao nĩa, trong ánh mắt toàn là sự kinh ngạc lẫn bối rối, xen lẫn vào đó là một chút tủi thân mà chính cô cũng không nhận ra.
Lúc này, Thời Vũ cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ vừa cô độc lại vừa bất lực, cô bị rơi vào một cái bẫy trong hang động tối đen như mực.

Không một ai muốn vươn tay về phía cô, cũng không một ai tỏ tường được sự sợ hãi trong lòng cô, cô chìm trong không gian u tối, nghe được tiếng mọi người đang ngày càng đi xa, tất cả mọi người đều đang bỏ cô mà đi mất.
Thời Vũ chỉ có loại cảm xúc như thế này khi cô còn bé xíu, nhưng mà lúc đó, nếu mẹ cô không lục đục với ba thì cũng bận chuyện làm ăn của công ty, ba thì lại càng không để tâm đến chuyện cô còn sống hay đã chết, không ai để Thời Vũ ở trong lòng.

Vì thế mà Thời Vũ cũng đã quen với chuyện co cổ, rút đầu trong một cái mai thật dày, không cầu xin sự giúp đỡ từ ai, tự bản thân mình nhấm nháp cảm giác tủi thân này.
Dần dần, Thời Vũ đã mất đi sự nhạy cảm đối với những thay đổi về mặt cảm xúc, thời gian qua càng lâu, cảm giác cuối cùng còn sót lại chỉ còn là "bực bội" mà thôi.
Mãi cho đến khoảng một năm khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ rồi lại khôi phục trí nhớ, Thời Vũ ở bên cạnh của cô ấy, ổ khóa cảm xúc của cô cuối cùng cũng được mở ra.

Thời Vũ cảm nhận được sợ sự hãi, cảm nhận được lòng yêu thích, cảm nhận được nỗi ghen tỵ, cảm nhận được niềm đau thương, cảm nhận được sự tủi thân...
Cuối cùng cô cũng bước ra khỏi cái mai thật dày đó.
Chỉ là, cô còn chưa biết phải làm sao để biểu đạt những cảm xúc này với mọi người, cũng không biết làm sao để xin sự giúp đỡ từ những người khác.
Thời Vũ bàng hoàng và bất lực vô cùng.
Cô chỉ biết dùng cách của riêng mình để xử lý, để nhấm nháp những cảm xúc này, nếu không thể nhấm nháp được thì sẽ chôn chặt nó dưới đáy lòng, chờ đợi đến ngày nó bùng nổ.

Thời Vũ dường như cũng biết rằng mình làm như vậy là không đúng, nhưng cô không biết phải thay đổi nó như thế nào.
Thời Vũ ăn một vài miếng trái cây nhỏ, ngẩng đầu, dưới đáy mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng, cô cười khẽ, nói với bà ngoại: "Ngoại, đang yên đang lành sao lại nói những lời buồn bã như thế ạ? Ngoại vẫn còn nhiều thời gian lắm."
Bà ngoại hiền hòa cười, gật gật đầu.
.......
Trưa hôm đó, Thời Vũ đến Tinh Nguyệt để tìm Chu Phá Quang.

Cô dùng mối quan hệ để liên hệ thẳng cho ba mẹ của Chu Phá Quang, tỏ ý mình muốn đầu tư vào Tinh Nguyệt, ba Chu và mẹ Chu cười ha hả, đồng ý giúp cô hẹn gặp anh ấy.
Có ba mẹ Chu ra mặt, Chu Phá Quang vẫn phải nể mặt ba mẹ mình mà đi gặp Thời Vũ một lần.
Trong văn phòng, Chu Phá Quang xem qua hợp đồng đầu tư, cười khổ: "Giám đốc Thời, cô cũng biết Tinh Nguyệt của bọn tôi chỉ là một công ty nhỏ, tất cả đều là do một mình tôi gánh trên vai, cái khoản đầu tư này của cô không phải tôi không cần, chỉ là..."

Trên hợp đồng đã viết rất rõ, mọi khoản tiền mà Thời Vũ đầu tư chỉ được dùng trong các hoạt động liên quan đến Diệp Thanh Linh.

Nhưng đồng thời, tuy Thời Vũ làm nhà đầu tư lớn nhất nhưng cô chỉ nhận lại khoản lời theo phần trăm, sẽ không can thiệp đến bất cứ sự quy hoạch hay quyết sách nào của công ty đối với Diệp Thanh Linh.
Nói trắng ra là Thời Vũ chỉ đầu tư vào cá nhân Diệp Thanh Linh, hơn nữa còn đầu tư rất hậu hĩnh.
Tuy một năm nay Diệp Thanh Linh phát triển rất ổn định, những chuyện Tinh Nguyệt làm cũng không kém cạnh các công ty lớn là bao, nhưng công ty nhỏ cũng có điểm giới hạn của công ty nhỏ, tuy con đường sự nghiệp của Diệp Thanh Linh đang mở rộng nhưng vẫn phải bước từng bước một.

Nếu có được khoản đầu tư này từ Thời Vũ thì sẽ dọn được một số chướng ngại vật.

Nói cách khác, theo kế hoạch của Tinh Nguyệt, vốn dĩ là tuần diễn của Diệp Thanh Linh sớm nhất cũng phải chờ đến năm sau mới bắt đầu lên kế hoạch chi tiết, nhưng nếu có được số tiền này thì bây giờ Tinh Nguyệt sẽ có thể bắt tay vào hoạch định ngay.
Chu Phá Quang thở dài: "Cô cần phải làm tới vậy sao?"
Thời Vũ lạnh nhạt nhìn anh một cái, không trả lời câu hỏi này, đưa bút sang: "Nếu không có vấn đề gì thì anh ký tên đi."
Chu Phá Quang ký tên.
"Phải rồi," Thời Vũ chậm rãi nói, "Chuyện tôi đầu tư vào Tinh Nguyệt, anh đừng nói cho Diệp Thanh Linh biết."
"...! Được." Chu Phá Quang gật đầu, lại cười khổ nói, "Giám đốc Thời, tôi lấy tư cách là bạn của Diệp Thanh Linh để nói với cô vài câu được không?"
Ý của Chu Phá Quang là anh muốn đứng ở góc độ là một người bạn của Diệp Thanh Linh để nói chuyện, chứ không muốn một cuộc nói chuyện giữa bên được đầu tư và người đầu tư.
Thời Vũ đi đến cạnh cửa sổ, rũ mắt nhìn dòng người vội vàng lướt qua ở bên ngoài, giọng nói rất nhạt: "Anh nói đi."
"Giám đốc Thời...!Tôi không biết quan hệ giữa hai người trong quá khứ rốt cuộc là thế nào, nhưng là một người bạn của Thanh Linh, tôi nhìn ra được chuyện em ấy đã hoàn toàn buông bỏ rồi.

Giám đốc Thời, Thanh Linh em ấy cũng mong cô sẽ sớm ngày buông bỏ quá khứ." Chu Phá Quang nhẹ giọng nói.
"Giám đốc Thời, chuyện tình cảm thì không nên miễn cưỡng, nếu phải buông thì thôi buông đi."
Thời Vũ lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, không khí như bị đốt sôi lên.
Trong văn phòng có bật điều hòa, gió lạnh thổi qua tóc mai của Thời Vũ.
Tự nhiên Thời Vũ lại cảm thấy thật lạnh, ảnh phản chiếu của cô in lên trên tấm kính cửa sổ, sắc mặt vừa bàng hoàng lại vừa dữ tợn.
Diệp Thanh Linh đã hoàn toàn buông bỏ, bà ngoại cũng không hề hy vọng đến chuyện hai người sẽ quay lại bên nhau, ngay cả bạn của Diệp Thanh Linh cũng đứng trước mặt cô, khuyên cô hãy sớm buông bỏ...
Cô và Diệp Thanh Linh, thật sự sẽ kết thúc như thế này sao?
.......
Thời Vũ cảm thấy đầu mình có hơi quay cuồng, cả người giống như không còn chút sức lực.
Cô rời khỏi tòa nhà Tinh Nguyệt, giữa trưa hè tháng bảy, ngoài trời nắng nóng như chảo lửa.

Lần đầu tiên Thời Vũ mới cảm thấy ánh nắng trên đỉnh đầu mình lại gắt gỏng đến thế, bởi vì lúc nãy cô đứng trong phòng máy lạnh, sờ lên làn da bên ngoài vẫn còn thấy man mát, nhưng trong cơ thể lại nóng hầm hầm, cả người cũng choáng váng.
Thời Vũ giơ tay lên che nắng, cô quên mang bù, thẫn thờ bước về phía trước.
Trước mặt là đài phun nước, vừa khéo có cô bé nọ đang ôm một chiếc bánh kem bước ngang qua, cô bé mặc váy dày, sức sống tràn đầy nhảy nhót lon ton, giống như là không hề thấy nóng vậy.
Ánh mắt của Thời Vũ lướt qua chiếc bánh sinh nhật, mất tiêu cự một chốc, trong đầu cô bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, hình như, ngày mai là sinh nhật của Diệp Thanh Linh.
Ngày mai...!Ngày 25 tháng 7.
Thời Vũ cố ổn định lại bước chân đang lảo đảo của mình, trong nháy mắt, cô nghĩ đến gì đó, vội vàng gọi điện cho Trương Y sắp xếp một chút, cô chuẩn bị đến xưởng kẹo mà cô và Diệp Thanh Linh đã từng đi.
Lúc trước, khi Thời Vũ và Diệp Thanh Linh đi hẹn hò, cô còn chưa kịp thử làm kẹo thủ công cùng Diệp Thanh Linh, cô cảm nhận được Diệp Thanh Linh có hơi tiếc nuối.

Chỉ là ngay lúc đó cô cũng không để ý lắm, nếu bây giờ cô bù đắp lại chuyện này...!Còn kịp sao?
Thời Vũ cũng không biết.
Nhưng thà làm còn hơn là không.
Thời Vũ đã bỏ lỡ quá nhiều ngày sinh nhật của Diệp Thanh Linh rồi, cô không muốn bỏ lỡ thêm lần này nữa.
Trên đường đi ra ngoại ô rất trống trải, xe ô tô băng nhanh trên đường, Thời Vũ nhắm mắt ngồi ở ghế sau, đầu càng ngày càng nặng, có hơi đau nhói.
Sau khi đến xưởng kẹo, Thời Vũ xuống xe, bước qua một con đường nắng cháy da cháy thịt, sau đó lại vào bên trong xưởng thi công vốn có nhiệt độ rất thấp.

Thời Vũ chưa từng thử nấu nướng, mấy cái món đồ thủ công lại càng chưa bao giờ chạm qua, tuy làm kẹo thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Thời Vũ vẫn phải đứng trong đó cả một buổi trưa mới làm ra được một hộp kẹo.

Thời Vũ cẩn thận đặt bao kẹo vào trong hộp quà, mang nó về nhà.
Trên đường quay lại, đầu của Thời Vũ càng ngày lại càng nặng thêm, bụng cũng quặn đau, cổ họng giống như đang bị thứ gì đó cứa vào vậy.

Cả người đều trở nên mơ mơ màng màng, vô lực, cảm giác muốn nôn hết ra ngoài.
Năm giờ rưỡi chiều, Thời Vũ mang kẹo về đến nhà, bà ngoại còn đang ở trong phòng nghỉ ngơi, dì Liễu thì ở trong bếp nhặt rau, chuẩn bị nấu cơm.
"Dì Liễu, A Linh hôm nay có về nhà ăn cơm không ạ?" Thời Vũ đứng phía bên ngoài cửa kính phòng bếp, gõ gõ cửa.
"Cô Diệp nói hôm nay có việc bận, hình như là đi quay gameshow gì đó, không về nhà.

Có chuyện gì sao cô Thời?" Giọng của dì Liễu vọng ra từ bên trong.
Thời Vũ rũ mắt, cười chua chát: "Dạ không có gì, lúc nãy con ăn cơm ở ngoài rồi, dì nấu cho ngoại với dì là được rồi ạ."
"Được, cô Thời."
Thời Vũ cũng hay đi xã giao ở ngoài, đôi khi không về nhà ăn là chuyện bình thường, dì Liễu cũng không hoài nghi gì thêm.
Ngoài phòng bếp, sắc mặt của Thời Vũ tái nhợt đến đáng sợ, cô ôm bụng, thở một hơi thật dài, bám vào vách tường rồi bước tập tễnh vào thang máy.

Lúc thang máy lên càng cao, sự quặn thắt trong dạ dày của cô lại càng thêm rõ rệt, cổ họng thắt lại như sắp bị nghẹt thở.
Thời Vũ gần như dốc cạn sức để vào đi trong phòng, trong lúc mơ mơ màng màng, cô vẫn còn nhớ tới chuyện mình phải đặt kẹo lên bàn cho cẩn thận.
Thời Vũ ngã xuống giường, đầu óc quay cuồng, cả người rã rời như đã ngủ say, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, sắc mặt cũng chuyển từ trắng bệch chuyển sang đỏ hồng.

Thời Vũ nhắm mắt, hô hấp một cách nặng nề, mày cau chặt lại như thể đang rơi vào cơn ác mộng vô hạn tuần hoàn.
.....
Trong giấc mộng mị, toàn bộ đều là bóng dáng của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh ngoảnh mặt bước đi không bao giờ nhìn lại.
Diệp Thanh Linh nói rằng hai người không còn cơ hội nữa.

ngôn tình hài
Diệp Thanh Linh lạnh lùng đẩy cô ra.
Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh...
.......
Khi Thời Vũ mở mắt ra thì trong phòng đã tối đen như mực, rõ ràng là đã ngủ được một giấc rồi nhưng cả người vẫn còn choáng váng không có chút sức lực, mồ hôi chảy ướt cả quần áo, thậm chí còn khó chịu hơn ban nãy rất nhiều.
"A Linh...!Sinh nhật..." Thời Vũ mê mang mà nhớ tới thứ gì đó, đầu đau như búa bổ, cô vẫn chưa thoát khỏi được những cơn ác mộng.

Cô tưởng rằng mình đã ngủ cả một ngày, cô tưởng rằng sinh nhật của Diệp Thanh Linh đã trôi qua.
Cánh tay của Thời Vũ cố sức sờ sờ sang bên gối đầu, tìm được điện thoại nhưng rồi lại vuột tay, điện thoại trượt từ tay Thời Vũ rơi xuống mặt đất.
"A...!"
Khóe mắt của Thời Vũ ngân ngấn nước, khó khăn lắm mới nhặt được điện thoại lên, bấm mở màn hình, ánh mắt của cô dần dần có tiêu cự, tập trung nhìn vào góc trên bên phải để xem giờ.
Thời Vũ thở phào một hơi.
Bây giờ vừa khéo là 11 giờ 59 phút, cô còn chưa bỏ lỡ.
Thời Vũ bấm gọi cho Diệp Thanh Linh.
.......
Diệp Thanh Linh hôm nay đi quay show ở phía đông thành phố, khi kết thúc thì đã là tám giờ tối, trên đường về lại thành phố thì có tiện đường chạy ngang qua khu chung cư của cô.

Diệp Thanh Linh phải ghi hình cả ngày trời, vì cảm thấy hơi mệt mỏi nên đã về thẳng chung cư của mình, chuẩn bị tắm rửa xong thì sẽ đi ngủ, ngủ một đêm cho thật ngon rồi sáng mai mới sang bên biệt thự để thăm bà ngoại.
Tắm rửa xong, Diệp Thanh Linh tắt đèn lên giường, chuẩn bị mơ mơ màng màng rơi vào giấc mộng đẹp thì điện thoại trên tủ đầu giường lại rung lên.

Tiếng rung của điện thoại cứ vang lên không ngớt.
"Hừ..." Diệp Thanh Linh lười biếng mà vươn vai, dù không muốn lắm những vẫn cầm điện thoại lên, "A lô?"
"A Linh..." Bên đầu dây bên kia có giọng khàn khàn của Thời Vũ cất lên.
Giọng của Thời Vũ nghe rất nghẹn, còn có cả giọng mũi, vừa nghe đã cảm nhận được sự nhu nhược, bất lực đến lạ, không hề lạnh nhạt như lúc bình thường.

Chính vì thế mà Diệp Thanh Linh sửng sờ một lát mới kịp phản ứng lại, nhận ra đây là Thời Vũ đang gọi cho mình.
Cô và Thời Vũ rất lâu rồi không gọi cho nhau, Diệp Thanh Linh giật mình, bỗng nhiên cau mày thật chặt: "Thời Vũ? Thời Vũ bị làm sao đấy?"
Bị bệnh? Cho nên giọng mới thành ra thế này?
Thời Vũ bên kia không có trả lời lại, trong màn đêm tĩnh lặng, Diệp Thanh Linh nghe được tiếng thở rất nặng nề từ phía bên kia, còn mang theo chút hổn hển rất bé.
"Thời Vũ? Thời Vũ bị bệnh à? Thời Vũ đang ở đâu...?" Diệp Thanh Linh cau này, nóng nảy đứng bật dậy.
Rốt cuộc bên phía Thời Vũ cũng lên tiếng, nhưng không phải trả lời cho câu hỏi của Diệp Thanh Linh, mà là thốt ra một câu nhẹ nhàng, chậm chạp lại không chút sức lực: "Sinh nhật vui vẻ."
Diệp Thanh Linh đứng hình.
Điện thoại bị tắt ngang.
Diệp Thanh Linh ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại, đôi mày đang nhíu chặt vẫn chưa giãn ra.

Thời gian được hiển thị trên màn hình là ngày 25 tháng 7, bây giờ đang là 0 giờ, Thời Vũ từ trước đến giờ không hề nhớ sinh nhật cô, thế mà hôm nay lại là người đầu tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Nửa đêm, rõ ràng là Thời Vũ đang bị bệnh, chắc cũng không nhẹ gì cho cam, nhưng vẫn khàn giọng gọi điện thoại đến cho cô chỉ để nói một câu "sinh nhật vui vẻ" hay sao?
Trên mặt của Diệp Thanh Linh không hề có một chút vui vẻ, ngược lại còn vội vàng gọi điện lại cho Thời Vũ, điện thoại cứ tút tút mãi không ngừng nhưng rồi chẳng ai bắt máy.

Diệp Thanh Linh cân nhắc một hồi mới gọi cho Trương Y.
Trương Y là trợ lý đặc biệt của Thời Vũ, điện thoại làm việc lúc nào cũng mở 24/24, Diệp Thanh Linh gọi điện thoại cho Trương Y để tìm Thời Vũ thì cũng gọi là nằm trong phạm vi công việc.

Không bao lâu sau, Trương Y bắt máy, Diệp Thanh Linh hỏi đến câu Thời Vũ đang ở đâu thì hơi ngừng lại một lát.
"Chị Trương, chị..." Vốn dĩ Diệp Thanh Linh định nhờ Trương Y đến biệt thự nhà họ Thời để nhìn thử, nhưng lời vừa đến bên môi thì lại có chút nghẹn.
Diệp Thanh Linh sửa lại thành câu: "Chị ấy ở nhà ạ? Dạ, cảm ơn chị Trương."
Cô nhanh chóng dậy thay quần áo, gọi xe về lại bên biệt thự.
Đêm khuya nên trên đường rất vắng vẻ, chỉ tầm hai mươi phút sau thì Diệp Thanh Linh đã về đến biệt thự, cô chạy vội lên tầng bốn để vọt vào phòng của Thời Vũ.
Vừa bật đèn lên thì Diệp Thanh Linh đã thấy Thời Vũ đang ngồi tựa nửa người vào bên cạnh giường, trong phòng vẫn đang bật điều hòa, nhiệt độ rất bình thường, Thời Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng, phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ra ướt đẫm.

Diệp Thanh Linh bước đến gần, gương mặt của Thời Vũ đỏ ửng, hàng lông mày vì đau đớn mà nhíu chặt lại.
"Thời Vũ?" Diệp Thanh Linh vội vàng gọi một tiếng.
Ngón tay của Thời Vũ nắm chặt tấm đệm trải giường, trên mu bàn tay gầy yếu có mấy cọng gân xanh nổi lên rất rõ, cô ấy vô thức "ưm" lên một tiếng, mở đôi mắt ra, vô cùng suy yếu.
"A Linh..." Thời Vũ hé môi, trong nhất thời không phát ra được âm thanh gì.
"Đừng nói chuyện." Giọng của Diệp Thanh Linh rất nóng nảy, cô vừa dùng mu bàn tay của mình để sờ lên trán của Thời Vũ vừa nhặt điện thoại của Thời Vũ ở dưới đất lên, cô tóm lấy ngón tay của Thời Vũ để mở khóa.

Diệp Thanh Linh mở danh bạ ra, thấy tên "A Linh" được ghim trên đầu, cô chỉ sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lại lạnh mặt vuốt xuống, gọi cho bác sĩ gia đình.
"A lô ạ...!Thời Vũ bị sốt ạ...!Bị bệnh..."
"Nhiệt độ cơ thể? Em đi đo ngay đây." Cũng may là trong phòng của Thời Vũ có để sẵn một hộp cứu thương, Diệp Thanh Linh nhanh chóng lấy nhiệt kế ở trong đó ra, giúp Thời Vũ đo thử.

Sau khi thấy con số trên nhiệt kế, Diệp Thanh Linh thở ra một hơi.
37.7℃, chỉ là sốt nhẹ mà thôi, không đến nỗi đáng sợ như nhìn bên ngoài.
Diệp Thanh Linh tiếp tục nói chuyện với bác sĩ: "Dạ...!Hình như có hơi bị cảm nắng...!Dạ, hạ nhiệt độ trước, được ạ..."
"Nửa tiếng sau đến phải không ạ? Được ạ."
Diệp Thanh Linh tắt điện thoại, Thời Vũ yếu ớt mà ngồi tựa vào giường, dùng ánh mắt mịt mờ để nhìn cô, trong đôi mắt không có tiêu cự, hốc mắt còn hơi đỏ hoe.

Trên trán lẫn trên má của Thời Vũ vẫn còn đang thấm mồ hôi, tóc mai dán sát vào gương mặt, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, nhìn có vẻ ngoan ngoãn lạ thường, còn mang đến cho người ta cảm giác xinh đẹp nhu nhược đến khó tả.
Diệp Thanh Linh cắn cắn môi theo bản năng, dời ánh mắt đi, bế Thời Vũ đặt lên giường.
Thời Vũ mê mang cựa quậy nhưng lại không có một chút sức lực nào, yếu ớt nằm lại lên giường.
Diệp Thanh Linh vừa định xoay người đi, Thời Vũ liền mơ mơ màng màng mà níu góc áo của cô lại.

Vốn dĩ Thời Vũ cũng không có sức, chỉ cần Diệp Thanh Linh hơi dùng lực một chút thì đã có thể giằng ra được, nhưng khi cô thấy được vẻ mặt của Thời Vũ lúc này thì chỉ biết thở dài thườn thượt, quay đầu lại, ngồi xổm xuống trước mặt Thời Vũ, cố gắng dịu giọng nói:
"Thời Vũ, Thời Vũ bị cảm nắng rồi, chắc là do cảm nên mới sốt như thế, tôi đi lấy nước để hạ nhiệt độ cho Thời Vũ.


Bây giờ Thời Vũ ngoan ngoãn nằm ở đây chờ tôi nhé, được không?"
Cũng không biết là Thời Vũ đang hôn mê có nghe được hay không, cô ấy chỉ đau đớn hừ một tiếng rồi chậm rãi buông ngón tay ra.
Diệp Thanh Linh nhíu mày, vội bước vào phòng tắm, không bao lâu sau thì mang thêm nước và khăn lông ra.
Diệp Thanh Linh muốn đỡ Thời Vũ ngồi thẳng lên nhưng Thời Vũ lại mềm nhũn ra rồi ghé vào trong lòng ngực cô.

Nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy được Thời Vũ đã gầy đi rất rất nhiều.
Diệp Thanh Linh làm ướt ngón tay mình để cạo gió cho Thời Vũ.

Đây là một phương pháp trị bệnh nhân gian ở quê nhà cô, nếu bị cảm mà được cạo gió dọc theo cổ họng thì cơ thể sẽ cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Ngón tay của Diệp Thanh Linh đặt lên phần da trên cổ của Thời Vũ, miết thật mạnh xuống.
"A..." Thời Vũ vốn còn yếu ớt tựa vào lòng Diệp Thanh Linh bỗng nhiên lại run rẩy, đôi mắt ngân ngấn nước của lúc nãy đã có giọt lệ trào ra, giọng nói của Thời Vũ nghe rất tủi thân, "Đau..."
Đôi tay của Thời Vũ ôm eo của Diệp Thanh Linh, đầu cũng bất lực mà cọ cọ vào cổ Diệp Thanh Linh, nghe như là đang nức nở.
Diệp Thanh Linh cầm tay của Thời Vũ, bỗng nhiên lại thấy không biết làm sao.
Ngày cô và Thời Vũ ly hôn, cô đã từng nhìn thấy Thời Vũ yếu đuối, suy sụp rồi lại khóc thút thít, cô đã từng nhìn thấy Thời Vũ cuồng loạn mà uy hiếp cô, cuối cùng lại đành bất lực chấp nhận, cô cũng đã từng nhìn thấy Thời Vũ hèn mọn níu lấy tay áo của cô, cầu xin cô đừng rời khỏi.
Diệp Thanh Linh đã từng mềm lòng, cũng đã từng đau lòng, nhưng tất cả cũng chỉ là cảm xúc chợt thoáng qua, khác hoàn toàn với những cảm nhận của thời khắc này.
Thời Vũ không hề có chút đề phòng nào mà tựa vào lòng ngực của cô, rõ ràng là bị cô làm đau đến mức bật khóc nhưng chỉ nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ của cô.

Giống hệt một chú mèo con đang đưa đệm thịt trong lòng bàn tay mình ra để cào cào ngón tay cô vậy, cái cảm giác ngưa ngứa này làm cho tim cô như muốn nhũn ra.
Diệp Thanh Linh chớp chớp đôi mắt bối rối.
Nhưng không bao lâu thì Diệp Thanh Linh lại cảm nhận được hơi nóng từ trên người của Thời Vũ, cô hoàn hồn, nhanh chóng nhún ngón tay mình vào nước rồi lại đặt lên trên cổ của Thời Vũ.
"Đừng nhúc nhích." Giọng của Diệp Thanh Linh vô cùng dịu dàng, giống như đang dỗ dành, "Cạo gió hơi đau một chút thôi, nhịn đau một hồi thì không thấy khó chịu nữa đâu."
Trong cổ họng của Thời Vũ chỉ phát ra được một vài tiếng nỉ non be bé rồi lại ngoan ngoãn không nhúc nhích, ngón tay của cô ấy vẫn vì căng thẳng mà ôm eo của Diệp Thanh Linh, dường như còn do sợ hãi mà hơi run run lên một chút.
Diệp Thanh Linh lặng lẽ thở dài, đau dài chi bằng đau ngắn, cô cố cạo gió thật nhanh.

Chỉ sau vài đường cạo, những giọt nước mắt ấm ức của Thời Vũ đã rơi lã chã trên má, nhưng mà dù sao cũng cạo được gió ra rồi, trên cổ còn để lại những vệt xanh tím.
"Có thấy đỡ hơn chưa?" Diệp Thanh Linh nhẹ giọng hỏi.
Giọng của Thời Vũ rất yếu, hầu như chỉ hừ ra từ mũi: "...!Ừm."
Ánh mắt của Thời Vũ vẫn còn rất ấm ức, nhưng sự mịt mờ trong đôi mắt đã tan đi nhiều, thoạt nhìn thì có vẻ là đã hơi tỉnh táo lại được một chút rồi.
Khi Diệp Thanh Linh khom lưng để lấy khăn, Thời Vũ ôm lấy chân mình, rụt rụt về phía sau, cuộn tròn ở trên giường trông rất đáng thương.
Diệp Thanh Linh vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh Thời Vũ ngồi gác cằm lên đầu gối, mái tóc che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đầy sự sợ hãi mà nhìn về phía cô.
Thời Vũ bị bệnh, chẳng có một tí gì giống cái người tràn đầy sát khí của lúc bình thường, ngược lại thì thấy giống một cô bé vừa gầy gò lại vừa đáng thương hơn.
Diệp Thanh Linh: "..."
Cái cảm giác khó tả như bị chiếc lông vũ lướt qua tim lại kéo đến nữa rồi.
Diệp Thanh Linh nhịn, cô nhích đến gần rồi nâng cằm Thời Vũ lên, dịu dàng giúp cô ấy lau hết mồ hôi và nước mắt còn vươn trên má.

Chỉ mới động đậy một chút thôi mà trong mắt của Thời Vũ đã bắt đầu ngân ngấn nước, mím môi đầy hoang mang.
Sau khi lau mặt xong thì Diệp Thanh Linh lại đỡ Thời Vũ dựa vào đầu giường, nghĩ ngợi một hồi rồi mới hỏi: "Thời Vũ, tự Thời Vũ lau mình được không? Có đủ sức không?"
Thời Vũ hơi chau mày, nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối, giống hệt như đang tự hỏi Diệp Thanh Linh nói vậy nghĩa là sao.
Lúc Diệp Thanh Linh đã chuẩn bị xong một tâm hồn đẹp—— Dù sao hồi trước mình cũng đã nhìn biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ Thời Vũ còn đang chóng mặt, không đủ sức, mình chỉ giúp Thời Vũ lau người thôi mà, đâu có chuyện gì to tác.

Nhưng khi Diệp Thanh Linh chuẩn bị hành động thì tự nhiên Thời Vũ lại gật đầu nhè nhẹ: "Ừm."
Diệp Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm, giặt khăn lông đưa cho Thời Vũ: "Vậy Thời Vũ tự cởi đồ ra lau ở đằng trước đi nhé, tôi đi lấy đồ ngủ.

Chút nữa tôi về tôi lau lưng cho Thời Vũ."
Sau khi Diệp Thanh Linh lấy đồ ngủ xong, Thời Vũ đã chui vào dưới lớp chăn, khăn lông thì bị ném vào trong thau nước, quần áo vừa cởi ra thì đang nằm lộn xộn dưới mặt đất.
"Thời Vũ," Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, giọng nói có chút khô khốc, "Đứng dậy quay lưng về phía tôi, tôi lau mồ hôi sau lưng cho Thời Vũ, nhé?"
- ------
Lời của tác giả:
Còn hơi sớm..