Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 67: Đánh nhau loạn xạ



Phát triển uy lực tấn công cũng như tăng tốc độ phòng thủ chỉ mới là một mặt, nếu muốn đánh bại Phạm Địch Tác, Mao Hữu Tài biết bấy nhiêu vẫn chưa đủ, hắn còn cần kinh nghiệm chiến đấu.

Tìm Phạm Địch Tác và Barbara rèn luyện kinh nghiêm chiến đấu rõ ràng không thực tế, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người thích hợp, đó là Hỏa Hương Nhi.

Trong một vùng khói lửa hừng hừng tại căn cứ, Hỏa Hương Nhi đang khổ chiến với hệ thống ảo. Loại hình huấn luyện ảo này là phương tiện huấn luyện của học viện Chiến đấu sư tiên quốc có thể mô phỏng đối thủ ở mọi cấp bậc để tập luyện, Hỏa Hương Nhi đang cùng tập luyện cùng bốn chiến đấu sư cấp năm, quang đao và quang thuẫn của nàng không ngừng công thủ rất nhịp nhàng.

Do vận động mạnh cộng với nhiệt độ nóng bỏng của sa mạc, Hỏa Hương Nhi đã sớm mướt mồ hôi, toàn thân ướt sũng. Quần áo huấn luyện mỏng manh dính chặt vào da thịt nàng, ẩn hiện một vóc dáng tuyệt vời.

- Giết!

Hỏa Hương Nhi quát to, quang đao múa may, chiến đấu sư vây quanh bốn phía trong nháy mắt bị nàng dồn về một góc.

Xoẹt xoẹt xoẹt! Bốn chiến sĩ cổ tu phái nhanh chóng bị nàng chém ngã xuống đất rồi biến mất vào hư không.

Hỏa Hương Nhi cũng dừng hệ thống huấn luyện ảo lại, bĩu môi nói:

- Không có áp lực sinh tồn bất luận thế nào cũng không thể đề cao năng lực thực chiến của ta, ài…

Ảo gì thì vẫn chỉ là ảo, loại hình huấn luyện ảo này sao có thể so sánh với đối chiến thực tế được?

- A Mao, ngươi nhìn đủ chưa? Còn đứng đó làm gì? Xuất hiện đi!

Hỏa Hương Nhi xoay người lại, đôi mi thanh tu nhíu lại nhìn chằm chằm về một chỗ.

Mao Hữu Tài từ phía sau giá để vũ khí chậm rãi đi ra, cười nói:

- Ta chỉ không muốn quấy rầy khi ngươi đang tập luyện thôi mà.

- Ngươi tới đây là gì?

- Cùng tập luyện với ngươi.

Mao Hữu Tài đi thẳng vào vấn đề.

- Vậy tốt rồi, ta đang lo không có người tập luyện cùng ta, lấy vũ khí ra đi.

Hỏa Hương Nhi nhất thời lên tinh thần.

Mao Hữu Tài lại lắc đầu nói:

- Không, chúng ta không cần vũ khí, chúng ta dùng phương thức chiến đấu nguyên thủy nhất là đấu tay không đi.

- Mao, sao lại vậy? Như vậy không được…

Mao Hữu Tài đột nhiên từng bước lao tới ngay khi nàng chưa kịp nói hể lời, thân hắn lắc nhẹ nhảy lên, một cước đá mạnh về Hỏa Hương Nhi.

- Được rồi, đây là tự ngươi chuốc lấy đấy nhé!

Hỏa Hương Nhi nhẹ nhàng vọt ra sau, ngay khi chân Mao Hữu Tài mất đi chân trụ, đột nhiên nàng vọt tới, một quyền đầm thẳng vào vào ngực Mao Hữu Tài.

Lúc đầu Hỏa Hương Nhi nói “Không được” ý là nàng tu luyện vũ kĩ cổ tu phái đã nhiều năm, còn Mao Hữu Tài bất quá được hơn một tháng, loại hình chiến đấu tay không này là Mao Hữu Tài chịu thiệt, có điều Mao Hữu Tài đã ra tay đánh trước thì nàng cũng không cố kị gì nữa. Muốn đánh thì đánh thôi!

Ngay lúc này, trong phóng tập luyện, tiếng gió từ quyền cước tạo ra không ngừng gào thét, quyền cước như bão tố mưa sa. Mao Hữu Tài và Hỏa Hương Nhi liên tục thay nhau tấn công, phòng thủ.

- Hương nhi muội muội, nếu tốc độ của muội có thể nhanh hơn một chút nói không chừng đã có thể đánh ngã ta rồi đó, nhưng hiện tại rõ ràng tốc độ muội không đủ, muội còn lo ngại gì nữa vậy?

Thoải mái né một quyền nặng nề của Hỏa Hương Nhi, Mao Hữu Tài lập tức buôn lời khích tướng.

- Ngươi dám chê tốc độ tấn công của ta quá chậm sao? Vậy ngươi cứ chờ đi!

Hỏa Hương Nhi đột nhiên tăng tốc độ tấn công. Vươn người về phía trước, hai nắm đấm của nàng đồng thời vung ra, phân biệt đánh vào bụng và ngực Mao Hữu Tài. So với lần tấn công vừa rồi, rõ ràng lần này nàng ra tay nặng hơn, khi quyền vừa ra, trong không khí xuất hiện những xung động đặc thù của Nhị lực lượng.

Mao Hữu Tài đột nhiên không tránh né, vươn hai tay chộp lấy quyền đầu của Hỏa Hương Nhi.

- Ngu ngốc! Đây là quyền thuật mạnh nhất của ta! Trong lòng Hỏa Hương Nhi thét lên một tiếng kinh hãi, nhưng lúc này muốn thu quyền đã không còn kịp, nàng thậm chí hoài nghi, khi quyền chưởng chạm nhau, lập tức nàng sẽ nghe được âm thanh nứt vỡ xương tay của Mao Hữu Tài.

Bộp, bộp! Hai tay Mao Hữu Tài vững vàng chộp vào hai nắm đấm của Hỏa Hương Nhi.

Không có tiếng xương nứt gãy.

Ầm! Ngay trong nháy mắt khi quyền chưởng chạm nhau, nll nhất thời từ thân thế hai người khuếch tán ra xung quanh như một quả bóng bị xì hơi!

- A Mao, sao ngươi có thể…

Hỏa Hương Nhi không có động tác tấn công nào nữa, đơn giản vì trong lòng nàng đang kinh hãi, nàng rõ ràng được Mao Hữu Tài không hề phóng thích một lực nào cả, nhưng tại sao hắn lại chống nổi Nhị lực lượng của nàng?

Mao Hữu Tài mỉm cười, đưa tay nâng bàn tay nàng lên, nhẹ nhàng hôn một cái.

- Ngươi… Ha ha, đây mới là thực lực của ngươi!

Hỏa Hương Nhi đột nhiên hiểu rõ. Trực tiếp đỡ hai quyền mạnh nhất của nàng bằng thế phòng thủ như vậy hắn vốn không thể không bị thương, nhưng trong tích tắc hắn năm lần bảy lượt đỡ được, tình huống này quả thật không bình thường! Nhưng khi hiểu được, tâm trạng Hỏa Hương Nhi lại trở nên phức tạp, cũng càng rối bời hơn nữa, tại sao Mao Hữu Tài có tốc độ nhanh tới mức quỷ dị như vậy? Kỹ năng chiến đấu tuyệt vời như thế từ đâu ra?

Tốc độ.

Đây chỉ mới là tốc độ phòng thủ của Mao Hữu Tài. Đương nhiên, lực lượng cơ bắp đơn thuần không thể làm được điều này, nhưng dưới trạng thái của Linh Chỉ Bảo Thể thì khác, hơn nữa Mao Hữu Tài còn ẩn giấu một phần thực lực!

- Chúng ta tiếp tục nào, cẩn thận, ta sẽ tấn công đó!

Mao Hữu Tài đẩy Hỏa Hương Nhi còn đang ngơ ngẩn ra, sau đó liền phản công.

Hỏa Hương Nhi dẹp suy nghĩ lung tung qua một bên, lại cùng Mao Hữu Tài đánh nhau. Bất quá nàng nhanh chóng phát hiện một điều kì quái, chiêu thức tấn công của Mao Hữu Tài căn bản không phải vũ kĩ của Cổ tu phái, cũng không phải của bất cứ trường phái nào, mà là chiêu thức đánh nhau như chó điên của bọn lưu manh!

- A Mao, ngươi đang làm gì vậy? Có người đánh nhau vậy sao?

- Như thế này có gì không đúng? Chỉ cần có thể đánh ngã ngươi, ta dùng chiêu gì cũng được.

Ngay khi Hỏa Hương Nhi vừa phân tâm, Mao Hữu Tài đã dang rộng hai tay, mạnh mẽ ôm chặt eo Hỏa Hương Nhi, xô mạnh, thân thể áp chặt vào nhau, nhất thời đè Hỏa Hương Nhi xuống đất.

- Chết tiệt! Làm gì có kiểu đánh nhau lưu manh thế này chứ?

Hỏa Hương Nhi vừa tức giận vừa hoảng hốt, vội thúc khủy tay vào hai bên má Mao Hữu Tài.

Muốn tránh cũng không tránh được, đầu Mao Hữu Tài đột nhiên dán mặt vào bầu sữa to lớn của nàng. Hai bên má hắn thật trùng hợp ép vào giữa bầu sữa to lớn ấy, nếu Hỏa Hương Nhi tiếp tục đánh thì không phải nàng đánh mạnh vào mặt Mao Hữu Tài mà là vào bầu sữa của nàng.

- Cái tên khốn này…

Mang tai Hỏa Hương Nhi đỏ đều đỏ bừng, cách đánh đáng xấu hổ này nàng chưa từng thường thức qua, muốn phòng thủ cũng hết cách, cho nên rốt cục nàng vẫn ở thế bị động.