Cân Cả Thiên Hạ

Chương 478



Xuân Đức đang ngồi trên tảng đá suy nghĩ viễn vông thì lại có người tìm đến nơi này. Lần này là 4 người, hai nam hai nữ hẳn là tình nhân của nhau. Xuân Đức thấy 4 người thì,bốn người cũng thấy Xuân Đức. Bọn họ rất kinh ngạc khi thấy một thiếu niên còn rất nhỏ tuổi đơn độc đi bên trong nơi man hoang chi địa này.

Xuân Đức cũng chỉ là nhìn qua bọn họ một cái mà thôi không có ý định hạ sát thủ, lúc trước hắn giết 17 người kia đơn giản chỉ vì thử nghiệm xem suy đoán của mình có chính xác không mà thôi, bây giờ hắn biết đáp án nên cũng không có cần giết người kiểm nghiệm nữa.

Có một tên nam nhân mũi ưng, ánh mắt nhỏ hẹp quan sát nơi này một lúc sau đó nói với đồng bạn bên cạnh:

" Nơi này trước đây không lâu hẳn là có bảo vật nhưng là có người nhanh chân đến trước lấy đi rồi. Các người nhìn những nơi kia rất giống vị trí cắm thanh kiếm, nơi đó còn lưu lại một ít khí tức cường liệt, theo ta đoán nơi này có bảo kiếm cấp cao."

Ba người còn lại nghe vậy thì cũng phải khâm phục ánh mắt cao siêu của tên nam tử mũi ưng này, có bảo vật bọn họ rất nhanh liền liên tưởng đến cái gì đó, tiếp theo bọn họ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Xuân Đức, ánh mắt của bọn họ có tham lam cùng sát cơ.

Xuân Đức đang suy tư thì cảm nhận được sát ý từ bốn người mới đi vào thì quay lại nhìn, hắn thấy bốn người này đều không có ý tốt nhìn hắn, bên trong ánh mắt của bọn họ chỉ có một mảnh lạnh lẽo.

Xuân Đức thấy vậy thì cũng không cần đọc tâm bọn họ làm gì cho mệt, nâng tay lên một cốt mâu hiện ra.

Vèo.. phập

Cốt mâu xuyên qua thân thể của tên nam tử mũi ưng, đóng đinh hắn lên trên tường đằng sau, tên kia giật giật hai cái thì nghẹo đầu toi mạng. Xuân Đức thấy vậy thì hờ hững nói:

" Mấy con tạp ngư các ngươi bây giờ muốn chết thế nào? Ta tâm tình bây giờ cũng tốt có thể chiều lòng các ngươi."

Ba người kia đang tiến lên còn chưa kịp phản ứng gì thì một người đã chết, lúc bọn họ kịp phản ứng, đối diện với con mắt màu xám vô tình kia thì trái tim bọn họ rơi xuống đáy vực. Cả đám hai chân run run không tự chủ. Bọn họ muốn nói cái gì nhưng nhìn Xuân Đức ánh mắt kia thì cả đám không thốt lên được lời nào nữa.

Xuân Đức thấy mấy người này rất không thú vị, cũng không thèm nhiều lời hắn nhàm chán vung tay lên, lại có một cái cốt mâu dài 3 mét hiện ra như tia sáng bắn chúng ba người.

Phập phập phập

Ba người như những viên kẹo hồ lô bị cốt mâu xuyên qua rồi cũng như tên lúc trước đóng đinh trên bức tường, cả đám sinh cơ bị cốt mâu rút sạch nhanh chóng khô đét chết đi.

Vừa lúc ba người bị Xuân Đức giết thì lại có một tên mò vào trong này. Tên này thấy Xuân Đức nhìn lại thì lập tức quỳ sát trên mặt đất la lên:

" Đại nhân đừng giết ta, đừng giết ta, ngài đại nhân có đại lượng xin tha cho tiểu nhân một mạng. Tiểu nhân có một bí mật lớn chưa nói với người nào, chỉ cần đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân sẽ đem tất cả những gì mình biết nói cho đại nhân. "

Xuân Đức nhìn tên thanh niên có diện mạo bình thường đang quỳ trên mặt đất bất giác cười, hắn nhớ hình như rất lâu rồi hắn cũng quỳ như vậy, lần đó là bị Khô Cốt Ma Tôn lừa vào trọng. Hắn thấy quỳ thì quỳ thôi chứ cái gì mà nam nhân dưới gối có hoàng kim, không quỳ lạy ai. Định mệnh nó chứ gặp phải tồn tại khó trêu vào nếu quỳ xuống mà sống được thì cứ làm thôi. Theo hắn thấy còn có cái mạng mới còn tất cả, sỉ diện thì làm cái gì đâu.

Nhưng hắn đang định lên tiếng khóe miệng khẽ nhếch, sau khi nhìn rõ thì làm quái gì phải là nam nhân mà chính là một cô gái, cô gái này dùng dị dung thuật mà thôi, cô nàng này có khuôn mặt rất đẹp nhưng không biết vì sao lại bị hủy một bên rồi, Xuân Đức thử thăm dò nội tâm cô gái, hắn chỉ nghe được mỗi câu.

" Ta phải sống, sống để báo thù. Ta không thể chết được."

Câu nói này giống như là chú niệm bên trong lòng cô gái này vậy, liên tục bị cô gái khắc sâu. Không có bóc trần cô gái kia Xuân Đức bình thản nói:

" Ngươi đi lại đây, nói cho t biết có bí mật gì? "

Cô gái giả trang kia lúc này mới dám đứng dậy nàng lúc đứng dậy cũng không dám nhìn thẳng Xuân Đức sợ đắc tội với hắn. Nàng từ từ đi lại gần Xuân Đức nhưng khi nàng đi tới trong phạm vi 3 mét thì bất giác có một con thú mập mạp chui vào bên trong ngực cô lấy đi ra một vật mà cô luôn bảo lưu, cô quá sợ hãi quên mất lúc này cô đang phải đối mặt với ai. Cô hét lên:

" Trả lại đây cho ta."

Xuân Đức đang ngồi gần đó cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ A Ngốc lại đánh hơi thấy cả bảo vật nữa. Tốc độ của cô gái còn lâu mới so được với A Ngốc, chỉ trong nháy mắt A Ngốc lại trốn về bên cạnh Xuân Đức trong miệng đang cắn một cái cục đá hay cái gì đại loại như vậy, nó tròn tròn màu đen.

Khi A Ngốc đã nuốt xuống phân nữa thì Xuân Đức tóm lấy cái đuôi của nó dốc ngược lên, Xuân Đức nhìn nó đe dọa:

" Ăn rồi cũng phải nhả ra, không nhả ra tí nữa làm thịt người."

A Ngốc hình như biết Xuân Đức chỉ đe dọa không làm gì nó nên nó lập tức giả chết, cái chiêu giả chết này chính là tinh linh của Hắc Ám Ma Thụ truyền cho nó. Xuân Đức thấy A Ngốc lại dùng chiêu này thì biết nó quyết tâm chiếm được rồi.

Nhào nặn một hồi mà A Ngốc vẫn cứ nằm trơ Xuân Đức cảm thấy hơi buồn phiền, nhìn thấy thiếu niên à không là cô gái giả trang lo lắng tới hai mắt đỏ hồng thì hắn nghỉ ra một biện pháp. Nắm đuôi A Ngốc ném cho cô gái nói:

" Nó là của người, thích dùng biện pháp gì cũng được."

Cô gái tiếp nhận A Ngốc thì có chút sững người nhưng lên nhanh nàng liền dùng đủ mọi loại thủ đoạn hạ lưu để lấy lại thứ nàng đã mất. Nhưng đáng tiếc A Ngốc giống như đã chết không có phản ứng nàng. Hết cách nàng chuyển qua dụ dỗ, xoa xoa cái bụng tròn vo của A Ngốc nàng ta nói:

" Đồ vật kia là mẹ ta trước khi mất để lại cho ta nếu người muốn thứ tương tự như vậy ta có rất nhiều. Ngươi xem ta còn 3 cái khác cũng gần như vậy chỉ là chất lượng có kém hơn một chút, đợi khi nào ta lại tìm cho ngươi thêm được không? "

Nàng cũng không phải nói dối, cái thứ mà A Ngốc vừa nuốt chính là một viên Nguyên Tinh Châu, một loại bảo vật ẩn chứa nguyên địa linh khí tinh thuần hơn linh thạch mà có thể tìm được bên trong nơi này.

A Ngốc bây giờ thông minh hơn trước kia nhiều, nó nghe vậy thì liền mở ra đôi con ngươi bảo thạch nhìn cô gái. Cô gái thấy vậy liền móc ra ba viên Nguyên Tinh Châu đưa cho A Ngốc. A Ngốc cũng vui vẻ nôn cái viên Nguyên Tinh Châu kia ra trả lại cho cô gái, theo nó thấy lần này nó kiếm lời rồi.

Hai bên giao dịch đạt thành, A Ngốc đắc ý bay về bên cạnh Xuân Đức dương dương tự đắc nhìn vô cùng tức cười. Nó nằm trên vai Xuân Đức ngủ khò khò.