Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Chương 66: Xem như em tin tưởng anh một lần



Sau lần đến tận Cố thị tìm Mộng Linh bị Cố Tử Sâm đuổi đi, bây giờ Thiệu Quang Phong không dám bén mảng vào bên trong nữa. Anh ta chỉ dám đậu xe ở ngoài, chờ đợi cơ hội để gặp được cô.

Mộng Linh tan làm, đang lúc đợi xe để đi đón Minh Châu thì Thiệu Quang Phong lái xe đến, đổ ngay trước mặt.

Cô nhìn thấy anh ta, vừa quay lưng rời đi đã bị tên đàn ông đó kéo lại.

“Mộng Linh, chúng ta nói chuyện một lát thôi có được không?”

“Tôi không có gì để nói với anh cả. Thiệu Quang Phong, làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa.”

Thiệu Quang Quang muốn kéo Mộng Linh ngồi vào trong xe, cô vùng vằng đẩy anh ta ra rồi đi nhanh về phía trước. Ngay lúc anh ta một lần nữa đuổi kịp cô thì Cố Tử Sâm xuất hiện.

“Đừng động vào người cô ấy.”

Lại bị người đàn ông kia cản trở, Thiệu Quang Phong đương nhiên thấy gai mắt. Đây là ngoài đường, cũng không phải trong công ty của hắn, vì vậy anh ta không sợ.

“Là cấp trên của Mộng Linh đấy sao? Tiếc quá, cô ấy tan làm rồi, hiện tại chuyện riêng của Mộng Linh không đến lượt anh quản.” Anh ta ngông nghênh, tự đắc.



“Có quản được hay không còn phải xem Mộng Linh muốn thế nào đã.”

Cố Tử Sâm nghiêm túc đáp trả, đến bên cạnh nắm lấy tay cô. Hai người đàn ông nhìn nhau, mắt như tóe ra lửa. Mộng Linh mệt mỏi không muốn tranh cãi, cũng không biết nên xác nhận mối quan hệ với Cố Tử Sâm thế nào, liền gỡ tay hắn ra, xoay người bước đi.

“Mộng Linh…”

Một người hụt hẫng, một người đắc ý nhếch môi cười. Mộng Linh sang đường, bước chân vội vã cũng không thèm quan sát xe cộ qua lại. Bất ngờ một chiếc xe mô tô rẽ phải, tốc độ nhanh đến kinh người.

“Mộng Linh, cẩn thận!”

Cố Tử Sâm theo quán tính lao về phía trước, đẩy Mộng Linh ra khỏi vòng nguy hiểm. Xe mô tô phóng ngang qua, chủ xe bất ngờ không kịp giảm tốc, trượt một vệt dài trên đường.

“Tử Sâm, Cố Tử Sâm…”

Người đàn ông kia ngã xuống, lăn lộn mấy vòng, bắp đùi ma sát với mặt đường thô ráp, nhơm nhớp máu. Lúc Mộng Linh kịp hoàn hồn, chạy đến bên chỗ hắn, gọi lớn tên của Cố Tử Sâm nhưng không thấy hắn phản ứng lại.

“Gọi cấp cứu, mau… mau gọi cấp cứu!”



Trong bệnh viện, Phương Lan đi qua đi lại không chịu ngồi yên giây phút nào. Đến khi Cố Tử Sâm tỉnh lại, bác sĩ bước đầu kiểm tra tình hình nói hắn vẫn ổn, bà mới bớt run sợ.

“Con đó, có thể đừng làm mẹ lo lắng được không?”

Trong một khoảng thời gian ngắn mà Cố Tử Sâm gặp tai nạn giao thông đến hai lần. Phương Lan thấp thỏm trong lòng, thầm nghĩ phải thường xuyên lên chùa cầu an cho gia đình mới được.



Mộng Linh đứng ở một bên, hai mắt ươn ướt, thâm tâm tràn đầy cảm giác tự trách. Nếu như cô không vội vã băng qua đường thì có lẽ Cố Tử Sâm cũng không thành ra như vậy.

“Bác sĩ đã nói chỉ tổn thương phần mềm, xương khớp cũng không có vấn đề gì, mẹ đừng có lo lắng quá.” Cố Tử Sâm cười cười.

“Còn không lo sao? Mẹ sợ sắp ngất xỉu rồi đây này.”

Tạm thời thì không sao, nhưng Cố Tử Sâm vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm. Lúc này thím Vương đã đến trường đón Minh Châu, Cố Tử Sâm liền bảo mẹ mình tối nay đến nhà ngủ cùng với con bé. Ở bệnh viện đã có Mộng Linh nên bà cũng an tâm, nghe theo lời hắn quay về biệt thự.

Bà đi rồi, Mộng Linh mới thả lỏng hơn chút. Cô không dám nhìn Cố Tử Sâm, mặt hơi cúi xuống, nhỏ giọng nói:

“Xin lỗi anh.”

“Mộng Linh, lại đây…”

Cố Tử Sâm phẩy tay bảo cô lại gần. Mộng Linh ngồi xuống ở một góc gần mép giường, rõ ràng còn đang né tránh hắn.

“Vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?” Cố Tử Sâm thấp giọng, ngữ điệu buồn rầu.

“Anh nghỉ ngơi đi. Em ra ngoài nói chuyện với bác sĩ một lát.”

Kết quả, Mộng Linh vẫn chọn cách phớt lờ câu hỏi của hắn. Cố Tử Sâm lại thở dài, chỉ biết nằm trên giường bệnh đầy bất lực.

Va đập với mặt đường khiến cơ thể hắn đau nhức, hai bắp chân trầy trụa chảy máu. Đến tối Mộng Linh mua cháo mang vào, mở nắp hộp ra đặt lên trên bàn, nói:

“Anh ăn đi cho nóng.”

“Mộng Linh, em đút cho anh đi.” Cố Tử Sâm chớp mắt nhìn cô.

Biết rằng hắn bị như vậy là do cô, nhưng dù sao cũng là bị thương ở chân, hai tay lành lặn sao không tự cầm muỗng ăn chứ?

“Anh cũng không phải là không có tay.”

“Nhưng mà rất đau. Em xem, hai bả vai mỏi nhừ không còn sức.” Cố Tử Sâm vừa nói vừa nhấc nhẹ tay lên, sau đó lại hạ xuống ngay tức khắc.

Mộng Linh thấy Cố Tử Sâm như vậy, không nói gì nữa mà ngoan ngoãn ngồi thổi nguội cháo đút cho hắn. Thỉnh thoảng còn nhìn xem tư thế ngồi của hắn có dễ chịu không để còn chỉnh lại.

“Trước đây anh ngu ngốc, anh làm tổn thương em. Anh biết sai rồi, bà xã à, cho anh cơ hội sửa sai có được không?”

Vẫn là công cuộc năn nỉ không hồi kết, lần này Mộng Linh vẫn im lặng. Nhưng một lúc lâu sau, cô mới thở dài, rũ mi cất lời:

“Được! Cố Tử Sâm, xem như em tin tưởng anh một lần.”