Bố Mẹ Biến Mất

Chương 11



“Tìm được con rồi, Mạt Mạt.”

Tôi cố gắng để tiếng thét không bộc phát ra từ nơi cổ họng.

“Mẹ, mẹ có còn nhớ hồi nhỏ chúng ta cùng chơi trò trốn tìm không? Con có hơi hoài niệm quãng thời gian ấy, nên con muốn chơi trốn tìm với hai người.” Tôi cười nói, rồi chậm rì rì bò ra ngoài.

Người phụ nữ nhìn về phía tôi, đột nhiên thở dài một hơi.

“Cái con bé này, mẹ vẫn còn nhớ hồi nhỏ có lần con trốn ở trong chuồng heo, lúc mẹ tìm thấy con thì cả người con đã lấm lem đầy đất rồi.”

Lời của bà ta làm tim tôi như ngừng đập.

Đây đúng là chuyện hồi nhỏ tôi đã từng trải qua.

Sao người phụ nữ này lại biết được chứ?

Lúc đó, sau khi mẹ tìm được tôi ở trong chuồng heo và lôi ra thì tôi đã bị sốt một ngày một đêm, chính mẹ đã cõng tôi lên bệnh viện trên trấn để khám bệnh.

“Sau đó con còn phát sốt nữa. Lúc đó nhà chúng ta còn nghèo khó, không có xe, bố con khi ấy lại đi công tác, nên mẹ đã cõng con đến bệnh viện trên trấn. Mẹ còn nhớ con đã nôn đầy ra cả lưng mẹ lúc nằm trên đó đấy.” Người phụ nữ cười cười, ánh mắt lộ ra vài tia hoài niệm.

Tôi bấm chặt móng tay vào trong lòng bàn tay.

Những chuyện này đều vô cùng chi tiết, thế mà bà ta lại có thể nói ra không sai một chữ nào.

Thấy tôi không nói lời nào, người phụ nữ bước đến xoa đầu tôi.

“Mạt Mạt, lần này Lý Diên đúng là hơi quá đáng rồi đấy. Mẹ đã nể mặt con nên mới vui vẻ hòa nhã với nó, nhưng bố mẹ đều hy vọng con ly hôn với Lý Diên.”

“Mạt Mạt nhà chúng ta tốt tính như vậy, sao mà cái thằng Lý Diên xấu xa kia xứng với con được cơ chứ?”

Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ: “Lý Diên, Lý Diên làm sao rồi?”

Người phụ nữ thăm dò nói: “Mạt Mạt, con quên chuyện trước khi xảy ra tai nạn xe rồi sao? Con tới sân bay tìm Lý Diên thì nhìn thấy nó và một cô tiếp viên hàng không ôm ấp nhau đi ra, dưới cơn tức giận, con đã chạy ra ngoài rồi mới bị tai nạn xe đấy.”

“Sau khi tỉnh lại, con liền trở nên rất kỳ lạ, giống như là con hoàn toàn không nhớ chuyện về Lý Diên vậy. Bố mẹ sợ làm con kích động nên mới không dám nhắc đến, coi như là bản thân không biết gì.”

Toàn thân tôi mềm nhũn ngồi bệt lên trên giường.

Hóa ra nguyên nhân tôi bị tai nạn xe lại là chuyện này?

Không, tôi không thể tin lời của bọn họ được.

Rõ ràng bọn họ chính là hung thủ đã hại chết bố mẹ tôi.

“Các người không phải là bố mẹ của tôi, tôi nhìn thấy hết rồi.” Tôi lạnh lùng nói.

Tôi quyết định sẽ không ngụy trang nữa.

Trên mặt người phụ nữ ngay tức khắc lộ ra niềm vui sướng không che giấu nổi, bà ta xông đến phía trước rồi nâng mặt tôi lên: “Con có thể nhìn thấy rồi sao? Tốt quá rồi con gái của mẹ, mẹ rất vui.”

Tôi đẩy mạnh bà ta ra: “Đừng có giả vờ làm mẹ của tôi nữa. Mẹ của tôi đã bị các người giết chết rồi. Thi thể của bà ấy còn bị các người nấu lên thành thịt kho tàu nữa!”

Người đàn ông sững người nhìn tôi: “Mạt Mạt, con đang nói gì vậy chứ? Mẹ con đang ở đây mà, thi thể nào chứ? Con nói vậy làm bố sợ quá đi.”

“Các người vẫn còn giả vờ tiếp được sao? Tôi xông xuống tầng, đi vào phòng bếp.

Nhưng phòng bếp vô cùng sạch sẽ, không có bất kỳ một vết máu nào.

Trên đất cũng không có đầu của mẹ tôi, mà là một chiếc đầu heo cực lớn.

“Hôm qua bố đã cho người chuyển con lợn này từ nông thôn tới đây để bồi bổ sức khỏe cho con đấy.” Người đàn ông nói với vẻ bất lực.

Tôi như phát điên mở hết tất cả các ngăn tủ ở phòng bếp ra, nhưng đầu của mẹ tôi cứ như thể biến mất vậy.