Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 763



CHƯƠNG 763

“Tôi chờ cô dưới bãi đỗ xe.”

Nói xong, anh liền bước đi.

Lục Nghiên Tịch siết chặt cây bút trong tay, cơn tức giận trong mắt sắp trào ra ngoài. Nhưng qua mấy giây sau, cô đã lập tức bình tĩnh lại, cầm văn kiện xuống lầu.

Theo Tư Bác Văn về biệt thự, sau khi ăn khuya xong, Tư Bác Văn tới phòng sách, còn Lục Nghiên Tịch trở về phòng ngủ tiếp tục làm kế hoạch dự án.

Còn một chút nữa là xong việc rồi, không tới nửa tiếng sau, Lục Nghiên Tịch bắt đầu chóng mặt, hàng chữ trước mắt mờ nhòe đi, trong lòng cô thầm nghĩ không ổn rồ”, vội lục túi lấy thuốc hôm nay bác sĩ kê để uống rồi nằm lên giường.

Lúc Tư Bác Văn vào phòng đã nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ. Anh dọn dẹp bản kế hoạch dự án cô làm, chợt nghe tiếng Lục Nghiên Tịch trở mình. Anh bất giác nín thở quay đầu, chỉ thấy Lục Nghiên Tịch vẫn đang ngủ rất ngon. Vẻ mặt anh dịu đi, sau khi đắp chăn cho cô, anh ra khỏi phòng.

Phòng họp, tám giờ sáng.

Tư Bác Văn mỉm cười chờ Lục Huyền Lâm tuyên bố xong, anh vừa định đứng dậy mới phát hiện văn kiện trước mặt mình thiếu một phần rất quan trọng.

Bây giờ mọi người đều đang nhìn anh.

Lục Thị có một mối hợp tác, đúng lúc dùng để thử năng lực của Tư Bác Văn, tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ dự án đó.

“Giải lao một chút, nửa tiếng nữa tiếp tục.” Lục Huyền Lâm thấy Tư Bác Văn chần chừ không đứng lên, bèn quyết đoán cho nghỉ giải lao.

Tư Bác Văn rời khỏi phòng, Lục Huyền Lâm theo sau.

“Chuyện gì vậy?” Lục Huyền Lâm lo lắng hỏi.

“Để quên văn kiện ở văn phòng ạ.” Tư Bác Văn nói thật ra, sau đấy lập tức gọi điện thoại, trên mặt thoáng hiện nụ cười mỉa. Từ lâu anh đã muốn tìm một chỗ tốt đẹp cho thư kí mà Lục Thị để lại cho anh rồi.

Chu Nhã Khiết thấy cuộc gọi của tổng giám đốc, sửng sốt mấy giây mới bắt máy: “Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy ạ?”

“Trong vòng mười phút, cầm phương án hợp tác với Vương Thị tới phòng họp.” Tư Bác Văn lạnh lùng nói, sau đấy lại bồi thêm: “Kịp không?”

Giọng điệu khi nói câu sau lạnh như băng làm người khác phát run. Chu Nhã Khiết vội vàng trả lời: “Kịp, kịp, kịp ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, cô ấy tìm khắp lượt trên bàn cũng không thấy tài liệu mà mình cần. Từ từ đã… hình như cô ấy đã quên mất một chuyện rất quan trọng.

Hôm đó là thứ sáu, cô ấy giao văn kiện cho một người mang đi đóng dấu. Người kia là ai? Cô ấy nghĩ nát óc cũng không nhớ ra được người ấy. Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ… Tư Bác Văn sẽ “giết” cô ấy mất!

Cô ấy hoảng hốt tìm kiếm. Khoảnh khắc ngoái đầu lại thì thấy trên cái bàn bên cạnh có một cái tên.

Lục Nghiên Tịch.

Thư kí mới nhậm chức!

Chu Nhã Khiết gọi điện thoại cho cô.

Hơn tám giờ, Lục Nghiên Tịch đang trên đường tới bệnh viện, hôm qua đầu đau muốn nứt làm cô hơi sợ.

Vì lý do sức khỏe nên hôm nay cô xin nghỉ phép.

Vừa mới bắt điện thoại đã lập tức nghe thấy giọng nói cuống quýt của Chu Nhã Khiết.