Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 221: Cưỡi ngựa trên thảo nguyên.



Sáng sớm.

Thẩm Ngôn sau khi trò chuyện với Thẩm Nhất xong, hắn bỗng nhíu mày, vì nghe thấy âm thanh huyên náo từ xa truyền đến.

Ở Hải Nhĩ Lạp có chút ồn ào, lý do là vì có một đoàn du lịch với quy mô khá lớn vừa khéo cũng nghỉ ngơi lại ở khách sạn bên này. Thật ra thì cũng dễ hiểu, lúc Lôi Gia Âm lên mạng tìm kiếm cũng vì nơi đây là khách sạn lớn nhất Hải Nhĩ Lạp, hơn nữa điểm đánh giá và bình luận review trên trang book phòng du lịch rất tích cực, thế nên anh ta mới chọn nó làm điểm dừng chân của cả đoàn.

Bên kia đi du lịch theo tour đông như thế thì chọn khách sạn nhà bạt này làm chỗ nghỉ lại cũng là việc bình thường.

Thế nhưng hành động và sự ồn ào của bọn họ thì quả thật khiến khách du lịch đang nghỉ ngơi tại đây đều phải khó chịu.

Có đến bảy tám chiếc xe khách cắm cờ Hoa Hạ đang dừng chân ngoài cổng, tiếng máy xe hãy còn nổ mà Thẩm Ngôn đã thấy không ít người nhanh chân bước xuống, nghỉ ngơi cũng chưa nghỉ đã vội vã di chuyển đến sảnh khách sạn bên này để tranh đoạt bánh ngọt và nước trái cây miễn phí mà nhân viên chuẩn bị sẵn cho khách tới quầy check in. Khung cảnh ta tranh ngươi giành đó phải nói là ồn ào không thể tả nổi.

7h sáng.

Lúc đám người Thẩm Ngôn đi xuống sảnh thì mới đúng là thảm họa. Trông thấy một nhóm minh tinh, hơn nữa còn có cả hàng chục máy quay bám theo kè kè khiến mấy người kia tò mò không ngớt đứng hóng xem, mà chỉ đứng xem còn đỡ, có rất nhiều bác gái lớn tuổi cậy mạnh, cứng rắn lôi kéo Tống Tổ Nhi, Cổ Lệ Na Trát, Lôi Gia Âm… ra bên ngoài, muốn chụp hình lưu niệm với bọn họ. Mấy bác gái ầm ĩ đến độ làm cho Tống tiểu nha đầu thất kinh, khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch vì sợ hãi.

Tràng diện kia cực kỳ giống với mấy phim Zombie mà ti vi vẫn hay chiếu.

Tâm tình vui vẻ lúc sáng sớm của mấy thành viên « Hoa Dạng Thiếu Niên » đều bị cảnh tượng trước mắt phá hư không còn một mảnh, vô cùng mất hứng.

Không phải bọn họ nhằm vào lão nhân, cũng không phải bọn họ thiếu kiên nhẫn với khán giả, lại càng chẳng phải không muốn giao lưu với fan hâm mộ.

Nhưng vừa sáng ngày ra đã bị một đống người lạ mặt che kín xung quanh, họ níu chặt lấy cánh tay của bạn đến nỗi tạo thành vết cào trầy xước, họ thản nhiên sờ mặt, níu tóc của bạn, vô cùng tự tiện ôm eo, khoác vai, thậm chí là sờ mó khắp người bạn như vậy, sau đó còn bắt bạn mau chóng cười lên, mau chóng tạo dáng để họ chụp ảnh... giao lưu ‘nhiệt tình’ như vậy thì đoán chừng bất kể ngôi sao đó là ai thì cũng khó mà chịu nổi.

Mà nói ở đây cũng không phải là vì chê trách người lớn tuổi, trong nhà ai mà chẳng có lão nhân, con người ta kiểu gì rồi cũng sẽ có một ngày già đi. Vì thế kính già yêu trẻ chính là truyền thống tốt đẹp bao đời nay của người Hoa Hạ bọn họ. Sở dĩ phải nhắc tới người lớn tuổi mà không nói đến các thế hệ khác, chẳng qua là vì đám người đang xô kéo các nghệ sĩ kia đều là các bác gái tuổi đã qua trung niên, thậm chí có người hẳn đã ngoài sáu mươi.

Ở đâu thì cũng có người này người kia, người this người that, thế nhưng không thể phủ nhận là có rất nhiều lớn tuổi ỉ vào tuổi tác mà nói chuyện và hành xử trên đầu trên cổ người khác, gây ra những chuyện rất vô lý và quá quắt. Kính già yêu trẻ thì có thể, nhưng tối thiểu nhất thì người đó cũng nên có chút đáng để mọi người tôn trọng thì mới ‘kính’ được chứ.

Ngay cả Thẩm Ngôn vốn luôn thờ ơ với mọi chuyện cũng bị một màn ồn ào trước mặt làm cho tâm tình kém cỏi vô cùng. Nếu đổi lại thành một nhóm người trẻ tuổi lôi kéo, đụng chạm, dây dưa không ngớt với hắn như thế, Thẩm Ngôn đã sớm động thủ. Hình tượng của hắn trong đoàn này chính là một kẻ bất cần như vậy đấy, hắn không rảnh mà phải hạ mình nuông chiều theo cảm xúc của người khác, nhất là những người xa lạ mà ngay cả mặt mũi hắn cũng chưa từng gặp.

Nhưng đối mặt với một đám người lớn tuổi như vậy, hắn cũng không có cách nào, đánh cũng không được, mà mắng. . . Mắng thì có thể mắng, nhưng bất quá đứng ra cãi nhau tay đôi với bọn họ thì chỉ càng làm hỏng bét tâm trạng mà thôi.

Cuối cùng vẫn phải là ekip của chương trình đứng ra dẹp loạn, dù sao các thành viên đều là nghệ sĩ, không tiện trở mặt với đám đông ngay trước ống kính như vậy.

Gần nửa tiếng sau, ‘tiết mục chào hỏi buổi sáng’ kinh hoàng này mới chấm dứt.

Bởi vì tâm tình không tốt nên Thẩm Ngôn lười chẳng muốn làm điểm tâm, mà không được ăn cơm sáng do Thẩm Ngôn làm khiến các thành viên còn lại của Hoa Thiếu đoàn đều hụt hẫng, đâm ra chẳng thể vui vẻ nổi.

Tổng kết lại, dùng lời của Nhạc Vân Bằng mà nói thì đúng lời ít ý nhiều: Đệt con mẹ nó!

...

Vượt qua một buổi sáng hỏng bét, ăn tạm điểm tâm do nhà bếp của khách sạn làm xong, tám khách mời liền bắt đầu tiến hành tiết mục đầu tiên trong lịch trình mà Lôi Gia Âm đã lên kế hoạch sẵn cho ngày hôm nay: cưỡi ngựa bắn tên.

Đây là hoạt động giải trí ngoài trời đặc trưng ở vùng thảo nguyên, ý tứ trên mặt chữ, một bên cưỡi ngựa, một bên bắn tên.

Thế nhưng độ khó của tiết mục này quá cao, không khác lắm với skill né đòn liên tục trong game LOL, không phải là thứ mà người bình thường chưa từng trải qua luyện tập như bọn họ có khả năng làm.

Cho nên hạng mục mà Lôi Gia Âm đề xuất đó phải thay đổi, chia làm hai hoạt động, cưỡi ngựa riêng, bắn cung tên riêng.

Trong suy nghĩ đơn giản của bọn họ, mỗi hạng mục làm riêng lẻ khẳng định không có vấn đề.

Các khách mời trước tiên sẽ tham gia bắn cung tên, sau đó Nhạc Vân Bằng đề nghị bọn họ nên thi đấu tính điểm cho tăng tính hấp dẫn.

Tám người chia làm hai đội, tiến hành bắn tên tranh tài, ai bắn càng gần hồng tâm thì điểm số sẽ càng cao, kết thúc hai lượt bắn sẽ cộng điểm của bốn thành viên trong đội lại, đội nào có điểm tổng cao hơn thì sẽ là đội chiến thắng.

Vừa nghe thế, sự kích động và hiếu thắng trong lòng mọi người lập tức dâng cao. Ai cũng bừng bừng khí thế, trang bị đồ nghề rất ư là chỉn chu, nếu chỉ nhìn dáng vẻ và không khí hừng hực lửa chiến của bọn họ, chỉ sợ còn có thể tưởng rằng tám người này đang luyện tập để tham gia tranh tài ở thế vận hội Olympic nên mới nghiêm túc như vậy.

Nhưng trên thực tế, quá trình thi đấu chỉ có thể dùng bốn chữ ‘vô cùng thê thảm’ để hình dung.

Trên cơ bản, càng thi đấu thì không phải là ai bắn được gần hồng tâm hơn, ai có điểm số cao hơn là người chiến thắng nữa, mà chỉ đơn giản là ai có thể bắn trúng bảng tên kia thì kẻ đó đã xứng đáng được vinh danh rồi.

Tâm bắn chỉ cách chỗ bọn họ đứng mười mét, nhưng lại là một khoảng cách xa vời vợi mà tám người không ai có thể vượt qua. Thế này mới thấy, vận động viên chuyên nghiệp bắn trúng hồng tâm ở cự ly 25m khi thi đấu Olympic thật sự giỏi tới cỡ nào; càng miễn bàn tới những vị anh hùng thiện chiến thời xưa vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên từ khoảng cách xa mấy chục mét và vẫn ngắm trúng đầu của quân địch.

Tống Tổ Nhi chật vật không nói nên lời, đừng nói việc bắn trúng hồng tâm hay không, ngay cả việc bắn cho cung tên bay ra xa xa mấy mét cô nàng cũng không làm được, dù nhân viên hỗ trợ đã giúp Tống Tổ Nhi đặt luôn mũi tên vào vị trí, thậm chí còn giúp nàng kéo căng dây cung ra, nhưng người nọ vừa buông tay, mũi tên của cô nàng liền rơi thẳng xuống đất, cơ bản là bởi vì lực tay của Tống Tổ Nhi quá yếu, không thể nào đủ sức giữ căng dây cung nổi, vốn dĩ cổ tay nàng còn chẳng lớn được hơn cánh cung nữa là.

Mà ở team bên kia, Lôi Gia Âm xem như khá là sáng chói, anh ta trưng ra một phong thái tự tin khác hẳn ngày thường, mà quả thật thao tác nâng cung, cài tên của Lôi Gia Âm nhìn rất ra dáng, hơn nữa anh ta có sức khỏe nên kéo cung cũng rất căng dây, nhìn qua không khác gì một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Khác với Tống Tổ Nhi yếu đuối, Lôi Gia Âm vừa thả tay, cung tên liền lao đi vun vút, chỉ có điều, thay vì nhắm trúng bia bắn thì mũi tên lại lao một phát vào mông cậu nhân viên người dân tộc của trường bắn làm cậu nhỏ la lên oai oái không ngừng, mà không phải chỉ một lần, lần tiếp theo tình huống cũng không khác lần đầu là bao.

Còn may là cung tên mà trường bắn chuẩn bị cho khách du lịch là loại không chuyên, không gây nguy hiểm hay thương tích cho mọi người nếu lỡ bị bắn trúng, không thì Lôi Gia Âm xong chuyện thật rồi.

Chứng kiến cảnh đó, không còn ai dám đứng bên cạnh bia hoặc đứng gần anh ta nữa, tránh cho mông mình lại trở thành bia bắn bất đắc dĩ. Vả lại mặc dù mũi tên này bắn không chết người, nhưng bắn trúng da thịt vẫn khá là đau.

Trong tám người, cũng chỉ có tiễn thuật của Thẩm Ngôn là tương đối ổn. Trước đây khi hắn ‘học’ kỹ năng vật lộn thì không chỉ tiếp thu riêng mỗi kiến thức quyền chưởng, mà ngay cả cách sử dụng mấy thứ vũ khí lạnh dùng để tương trợ khi đánh giáp lá cà cũng đã học lướt qua.

Cho nên bất kể là đao thương kiếm kích, côn bổng búa rìu..., hắn đều biết cách dùng, hơn nữa độ thuần thục còn khá cao.

Cung tiễn cũng được xem là một trong những loại vũ khí lạnh phổ biến, thế nên hiển nhiên Thẩm Ngôn cũng biết cách nhắm bắn.

Nhưng hắn không định phô bày kỹ thuật quá nhiều, chỉ tùy tiện bắn vài ba cung tên vô bia xong liền hạ cung, đứng bên cạnh mọi người xem náo nhiệt.

Không phải là Thẩm Ngôn cố ý giấu tài, mà là hắn thật sự không có tâm tư muốn biểu diễn quá nhiều tài lẻ của bản thân trước mặt người khác.

Một cường giả mạnh mẽ chân chính sẽ tùy tiện phô bày thực lực trước mấy trò trẻ con này sao?

Huống hồ cung tên ở đây chỉ là loại dành cho dân nghiệp dư, còn trò ‘thi đấu’ của bọn họ cũng chỉ là hứng lên thì thách thức nhau cho thêm phần hứng khởi, vốn không phải là một cuộc thi chính thức gì.

Cuộc tranh tài bắn tên của Hoa Thiếu đoàn cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng cười đùa vui vẻ của tất cả mọi người. Mặc dù trình độ của các khách mời đều mất mặt đến không nỡ nhìn, thế nhưng bọn họ không quan tâm lắm, chơi vui là được.

Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân mà Thẩm Ngôn không muốn biểu diễn bản lĩnh thật sự của mình, bởi vì trong rất nhiều thời điểm, thắng thua cũng không trọng yếu. Tâm trạng vui vẻ, thoải mái mới là thứ mà hắn muốn khi tham gia show tống nghệ này.

Chơi xong bắn tên, các thành viên lại hào hứng ùa qua sân cưỡi ngựa, lần này, Thẩm Ngôn ngược lại biến thành chim non.

Hắn thật sự không biết cưỡi ngựa, cả hai đời đều không biết, cũng chưa từng học qua kỹ năng này.

Mà trừ hắn ra, bảy khách mời còn lại của Hoa Thiếu đoàn đều ít nhiều biết cưỡi ngựa, mà trùng hợp hơn nữa là bọn họ đều được học khi tiến tổ một đoàn làm phim nào đó.

Ở Hoa Hạ, dòng phim cổ trang là thế mạnh, mà cứ phim cổ trang thì kiểu gì cũng sẽ có cảnh cưỡi ngựa, vì vậy thân là diễn viên, có ai trong số họ mà chưa từng học qua.

- Thẩm Ngôn, để em kèm anh đi nhé.

Lưu Sư Sư cưỡi một con ngựa Mã Lai lông màu nâu sẫm đến gần Thẩm Ngôn, đoạn duỗi tay ra có ý đợi hắn trả lời.

Có lẽ vì dư vị tối hôm qua khắc quá sâu, nên bây giờ mỗi lần nói chuyện với Thẩm Ngôn, nàng đều mang theo nét thẹn thùng vô cùng khả ái.

Trước mặt mọi người, Thẩm Ngôn cùng hai nàng Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát vẫn giữ mối quan hệ như bình thường, không muốn để cho mọi người phát giác đến.

Dù sao 5 nữ đã la lên oang oang là một năm sau chia tay Thẩm Ngôn, thế mà bây giờ chưa gì đã bị hắn ‘ăn’ đến không còn gì rồi, các nàng dù sao cũng da mặt mỏng, không muốn bị truyền thông cùng đám fan của mình chế giễu a.

- Tốt quá!

Thẩm Ngôn gật đầu mỉm cười, lập tức nắm lấy tay Lưu Sư Sư để mượn lực phóng lên yên ngựa. Hắn không tìm lý do quanh co, lại càng không có ý định che giấu khuyết điểm, trên đời này có vô số điều hắn không biết, cái gì không biết thì từ từ học, chẳng việc gì phải ngại ngùng, xấu hổ cả.

Ngựa ở khu du lịch vốn không quá to cao, yên ngựa cũng thế, là loại đóng cho một người, thế nên hiện giờ Thẩm Ngôn và Lưu Sư Sư cùng ngồi lên, diện tích liền có vẻ vô cùng chật chội.

Cảm nhận được mông ngọc của Lưu Sư Sư đang cọ xát với hạ bộ của mình, Thẩm Ngôn nhớ đến mình vừa ‘cưỡi’ lấy nàng tối hôm qua, trong lòng lại một trận nhộn nhạo.

Không ngoài dự đoán của hắn, qua một đêm cải tạo thân thể, hai nàng đều đã bước vào Luyện Khí sơ kỳ, đã coi như một cường giả rồi.

Cũng giống như Địch Lệ Nhiệt Ba, Thẩm Ngôn đơn giản hướng dẫn các nàng tu luyện cùng thu phóng linh lực, đặc biệt khuyên nhủ các nàng không nên thể hiện là loại sức mạnh này trước người ngoài, điều đó thực sự rất nguy hiểm.

Cảm nhận được tâm tình của Thẩm Ngôn, Lưu Sư Sư sóng mắt lưu chuyển, tay nắm chặt dây cương, dựa theo thế tựa người vào lồng ngực hắn, đây đơn thuần đối với nàng không phải là cưỡi ngựa nữa, mà là hưởng thụ lấy một loại ấm áp lẫn tư vị hạnh phúc đan xen.

- Chúng ta xuất phát nha.

- Ừm!

- Giá!

Lưu Sư Sư mang một đôi giày Jodhpur màu trắng chuyên dùng để cưỡi ngựa, nàng thắt chặt lại dây đeo mũ bảo hiểm, sau đó giẫm lên bàn đạp, nhẹ nhàng dùng roi quất nhẹ lên mông ngựa một cái.

Con ngựa Mã Lai nọ lập tức ung dung đi về phía trước.

- Anh ôm eo em cho chắc đi, chân anh không móc vào bàn đạp, mà chúng ta cũng không có nài ngựa (1) ở đây để điều khiển, vạn nhất té xuống thì gặp rắc rối lớn đó.

Lưu Sư Sư một bên khống chế dây cương, một bên nói với Thẩm Ngôn.

- Ừm.

Thẩm Ngôn đưa tay giữ chặt eo của Lưu Sư Sư, eo nàng ấy rất nhỏ, cảm tưởng như thể hắn dùng một cánh tay ôm vòng quanh cũng đủ. Hơn nữa da thịt cũng rất mềm, tựa như không có xương cốt vậy, đoán chừng thân hình như thủy xà mà trong tiểu thuyết hay miêu tả cũng tới cỡ này là cùng.

Con ngựa ung dung chậm rãi đi về phía trước. Hai người cưỡi ngựa, hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng, khoan khoái của thảo nguyên đang mơn man trên da mặt, khẽ phất phơ những lọn tóc thơm ngát.

Lưu Sư Sư đương nhiên rất thích cảm giác ở bên cạnh Thẩm Ngôn như này, nhưng Thẩm Ngôn thì hoàn toàn ngược lại, cũng không phải là hắn ghét bỏ gì nàng ấy, mà chỉ là hắn bị thất vọng, cứ tưởng ‘biết cưỡi ngựa’ trong lời Lưu Sư Sư nghĩa là cô nàng cưỡi rất giỏi, có thể điều khiển con Mã Lai đó lao ào ào trên đồng cỏ ngút ngàn kia kìa.

Hiện tại tốc độ này thậm chí còn không bằng cả anh chàng nài ngựa đang dắt con ngựa đen cho Tống Tổ Nhi cưỡi ở đằng xa xa kia.

Con ngựa Mã Lai của bọn họ vừa đi còn vừa ở một bên ăn cỏ, có thể hình dung ra được là nó nhàn nhã như thế nào.

- Em có thể điều khiển cho nó chạy nhanh một chút được không?

Thẩm Ngôn thuận miệng hỏi.

Lưu Sư Sư thuận thế dựa hoàn toàn sức nặng lên người Thẩm Ngôn, tư thế thập phần thân mật. Nàng nghiêng đầu quay lại nhìn hắn, đoạn hỏi:

- Chậm quá à?

- Ừm!

Hai tay Thẩm Ngôn ôm lấy eo nàng càng thêm chặt, bởi vì động tác quay đầu lại này của Lưu Sư Sư khiến khoảng cách giữa chóp mũi của hai người thực sự quá gần. Lúc cô nàng nói chuyện, hắn còn có thể ngửi được mùi thơm hoa nhài quyến rũ phả vào khoang mũi của bản thân.

………………….

(1) Nài ngựa: Một trong các yếu tố hàng đầu quyết định tới kết quả của một vòng đua ngựa đó chính là người điều khiển ngựa, từ chuyên môn gọi là nài ngựa.

Nếu trong một cuộc đua mà không có nài ngựa điều khiển thì mỗi con sẽ chạy theo một ngã, vì vậy nài ngựa là người có khả năng điều khiển ngựa theo ý muốn nhằm đạt kết quả tốt nhất trong cuộc đua, đồng thời cũng là người giúp cho các chú ngựa có thể phát huy tối đa năng lực của mình.

Cũng vì thế mà nài ngựa là một nghề có rủi ro thương tật rất cao, phí bảo hiểm của nghề này là cao nhất trong các môn thể thao chuyên nghiệp.

Mã nhập tay Voucher Lazada siêu sale 6-6:
(Áp dụng cho tất cả các đơn từ 20h 5/6 - 10/6)