Ám Vệ Công Lược

Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tổng quản và Tả sứ giả tiếng sói tru, ám vệ Cửu tin là thật, quyết phân cao thấp với chó sói (giả), nghiêm trang canh gác cả đêm.

Theo Tư Đồ Nhã, hành động này của ám vệ Cửu không thể trách được, tam giáo cửu lưu (các trường phái tôn giáo và các ngành nghề trong xã hội) đều làm theo điều mình cho là đúng, không thể trách cứ ám vệ quá tận trung với trách nhiệm. Về phần tổng quản và Tả sứ, không phải không báo thù, mà là chưa tới thời cơ. Chẳng mấy chốc y cũng thôi buồn bực, ăn cháo húp quanh, ám vệ Cửu trung thành tận tâm không chịu hiểu, chẳng qua chỉ vì nhớ ơn nuôi dưỡng hơn mười năm nay của Tư Đồ Khánh, quả quyết không chịu tự quyết định. Với tình hình này thì chỉ có thể quay về Ích Châu, ra tay từ phụ thân Tư Đồ Khánh xảo quyệt chi li của y, phải nghĩ cách để vừa không phải làm Võ Lâm Minh chủ, vừa danh chính ngôn thuận giành được ám vệ Cửu.

Sáng sớm hôm sau, ám vệ Cửu thấy Tư Đồ Nhã khỏe mạnh, cát nhân thiên tướng thì mới yên lòng, chợt cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Vật vã cả đêm, Tư Đồ Nhã khôi phục dáng vẻ nho nhã dịu dàng, phát hồ tình, chỉ hồ lễ đòi ngủ bù. Ám vệ Cửu kính dâng cặp đùi cho Nhị công tử gối lên nghỉ ngơi, bản thân cũng tĩnh tọa ngồi thiền đến trưa. Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu rọi khe núi phủ tuyết, rực rỡ lung linh. Muôn vàn vệt nắng xuyên qua tầng mây, rơi xuống dãy núi trắng xóa phương xa, lộng lẫy như ngọc, đẹp không sao tả xiết.

Bữa trưa của hai người là rau tể thái (mã thầy) dại, có câu ‘Trường ngư đại nhục hà do tiến, đống tề thử tế trị thiên kim’ (Trích bài thơ Hàm Tê Thập Vận của Lưu Tinh. Tạm hiểu: Bây giờ thịt cá như rơm rạ, mã thầy mới đáng nghìn vàng. Câu thơ mang ý ca ngợi mùi vị và hương thơm của lá mã thầy dại đầu xuân), Tư Đồ Nhã khen không ngớt miệng, ám vệ Cửu vẫn thấy chưa đủ, ngắt thêm bảy tám quả thông chưa tách vỏ, dùng lửa nướng chín, bóc hạt thông thơm phức đổ vào ống trúc cho Tư Đồ Nhã cầm ăn trên đường, khu hàn bổ hư (giữ ấm lợi khí). Sau đó gọt thêm một ống trúc rộng bằng ngón tay, lấy rêu khô quấn vài viên củi cháy dở, đậy kín lại thành mồi lửa để dành. Chuẩn bị xong xuôi, nhân lúc trời còn sáng, hắn bế Tư Đồ Nhã bọc trong mấy lớp áo, điều hoà nội tức, phóng lên khỏi vách núi như chim én đảo mình. Theo hắn, trong khe núi này có chó sói, Tư Đồ Nhã lại đang trọng thương, không nên ở đây lâu.

“Ám vệ Cửu, chúng ta về Ích Châu bằng cách nào?” Tư Đồ Nhã ăn hạt thông, nghĩ bụng, không thể để ám vệ Cửu bế thẳng y về như thế được, ám vệ Cửu không mệt thì hông y cũng mỏi.

Ám vệ Cửu bế y, dùng khinh công nên không dám tùy tiện nói chuyện, đến đỉnh núi mới đáp, “Thuộc hạ định tới trạm dịch của võ lâm ở thành Tư Dương trước, tụ họp với ám vệ Nhất và ám vệ Bát, hỏi thăm vị trí của Đại công tử. Mời thầy lang kiểm tra thương tích cho Nhị công tử, rồi ngồi xe ngựa trở về.”

Tư Đồ Nhã quay đầu nhìn thôn làng rải rác dưới chân núi phía xa, lệnh ám vệ Cửu nghỉ ngơi một lát, dịu dàng nói, “Không ổn, có lẽ Huyết Y Giáo và Hoan Hỉ Giáo vẫn quanh quẩn gần đây. Bây giờ đến thành Tư Dương chính là chui đầu vào lưới. Ta và ngươi bại lộ hành tung, nếu lại dẫn tới thị phi thì chẳng phải họa vô đơn chí sao. Nếu Hoan Hỉ Giáo tha cho Đại ca để hắn quay về chuyển lời thì chắc là hắn đã bình yên vô sự, chạy suốt đêm qua về Ích Châu cầu viện phụ thân rồi.”

Ám vệ Cửu thấy Tư Đồ Nhã nói năng đĩnh đạc, sắc mặt thảnh thơi thì trong lòng vui mừng ghê lắm, có điều chuyện đêm qua như một giấc mộng, để lại ký ức mờ nhạt mà đẹp đẽ vô cùng, ngẫm lại cứ thẫn thờ chẳng rõ vì sao. Nghe Tư Đồ Nhã nhắc tới Huyết Y Giáo, hắn cố gắng nghĩ tới chính sự – Tại sao Huyết Y Giáo và Hoan Hỉ Giáo cùng theo dõi gia đình Minh chủ, ‘Cửu Như Thần Công’ bọn chúng muốn đòi là vật gì, võ công này có quan hệ gì với Minh chủ?

Đêm giao đấu với Ân Vô Hận của Hoan Hỉ Giáo, ám vệ Cửu nhận ra dây đàn giấu trong tay áo hắn khá giống vũ khí xuyên qua ba trăm sáu mươi huyệt đạo của Đường gia chủ. Nhưng lúc ấy vội vã, chưa kịp nhìn rõ hắn ra chiêu thế nào. Không biết vì Ân Vô Hận khinh suất, hay vì khi đó hắn chỉ mải để ý an nguy của Tư Đồ Nhã, nên hoàn toàn không cảm thấy Ân Vô Hận võ công cái thế như lời đồn và Hoan Hỉ Giáo tà ma ác độc có gì đáng sợ. Hắn ngẫm lại, nay hai phái Ma Giáo người đông thế mạnh, âm hồn không tan theo dõi Tư Đồ gia. Tùy tiện tiến vào trạm dịch của võ lâm tại các thành thị đúng là nguy hiểm. “Xin Nhị công tử định đoạt.”

“Theo ý ta, cứ vượt qua trạm dịch các nơi, kín đáo trở về Ích Châu.” Tư Đồ Nhã quay lại, chăm chú nhìn ám vệ Cửu một lát, từ nhàn nhã chuyển sang nghiêm túc nói, “Ám vệ Cửu, ta đã hoàn thành cam kết thứ nhất của ta, vì ngươi mà sống sót. Những gì còn lại, ta cũng sẽ làm được.” Ngụ ý là muốn ám vệ Cửu chuẩn bị cho thật tốt, nhưng nói tới đó thì ngừng lại, không đi sâu thêm.

Ám vệ Cửu im lặng không lên tiếng, tuân lệnh bế Tư Đồ Nhã băng qua mấy chục dặm đường núi, tới thôn xóm khói bếp lượn lờ dưới chân núi, gõ cửa sài (cửa làm bằng cành cây), tự xưng là hai chủ tớ vào kinh dự thi bị lạc đường, thay công tử nhà mình xin bát nước ấm. Lại trả mấy đồng tiền, mượn nhà cỏ, thay cho Tư Đồ Nhã bộ áo thô giày vải, xong xuôi mới hỏi lối ra đường cái.

Nhà cỏ là gian nhà bằng gỗ, mái lợp cỏ tách biệt với nhà chính của thôn dân:

chapter content


Vợ chồng nhà nông thật thà mộc mạc, thấy hai người một trang nhã kín đáo như công tử dịu dàng thông hiểu đạo Khổng Mạnh; một lại đẹp tựa long tựa phượng mà vẫn ngay thẳng hiền lành, không nhìn hắn thì nghĩ hắn bình thường chẳng có gì lạ, nhưng đã nhìn là không thể rời mắt, chỉ cảm thấy hắn chính khí hào hùng khiến người ta rất yên tâm, càng xem càng thích, bèn nói Tư Dương cách nơi này tận hơn trăm dặm, rất muốn mời hai người ngủ lại đêm nay.

Ám vệ Cửu nhìn Tư Đồ Nhã, chờ y quyết định. Tư Đồ Nhã đang định lên tiếng, lại chợt nghe có người vội vã tới đập cửa, chất vấn đôi vợ chồng có nhìn thấy con gà hắn nhốt trong sân phơi lúc ngủ trưa không.

“Lý Đại Ngưu, ngươi nói thế tức là chúng ta trộm gà nhà ngươi sao?” Nông phụ rầu rĩ không vui.

Thanh niên tên Lý Đại Ngưu gãi đầu, “Ta chỉ muốn hỏi thử xem nó có chui vào sân nhà các ngươi không thôi mà?”

“Thế thì ngươi tự xem đi.” Nông phụ mở cổng sân, ngơ ngác quay lại hỏi, “Lão ơi, gà ấp nhà mình nuôi đâu mất rồi?”

Nông phu gõ gõ tẩu thuốc, lười biếng nói, “Trong sân chớ đâu.”

Nông phụ tức giận nhéo tai nông phu, kéo tới bên cửa, quát lớn, “Trong sân quỷ á! Lão nhìn đi, còn gì trong sân đâu! Đã dặn lão để ý, mấy ngày nay nhiều nhà mất gà rồi mà lão không nghe, lão nói xem mình có vô tích sự không? Đến con gà cũng…”

“…” Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu im lặng nhìn. Tư Đồ Nhã liếc ra sân, chỉ thấy một con gà trống ưỡn ngực đứng thẳng, cách đó không xa còn mấy viên gạo lức, rải rác đến tận cuối hàng rào. Bên ngoài là con đường nhỏ ngập tuyết, hoàn toàn không có dấu chân.

Tư Đồ Nhã nở nụ cười, lúng túng xen miệng, “Các vị đều bị mất… Gà mái?”

Lý Đại Ngưu thở dài, “Đúng thế, công tử không biết đâu, mấy hôm nay chẳng biết trúng tà gì mà ba bốn nhà cùng mất gà mái. Nếu bảo là Hoàng Đại Tiên (ý chỉ con cáo) cắn, thì sao chỉ cắn mái không cắn trống, còn nếu là trộm cắp thì trộm nhiều gà mái như thế làm gì, chờ đẻ trứng bán lấy tiền sao? Lạ lắm, lạ lắm.”

Ám vệ Cửu không hiểu, nhìn sang Tư Đồ Nhã, suy nghĩ bằng cách nào y chỉ nhìn vào sân mà biết mấy người kia mất gà trống hay gà mái.

“Có lẽ là thần tiên qua đường, tình cờ thấy thích mấy con gà mái, muốn phát tài tiêu tai cho quý thôn.” Tư Đồ Nhã lấy bạc vụn trong túi tiền của ám vệ Cửu, đặt lên bàn rồi cười nói, “Hay là thế này đi, tiền mấy con gà mái cứ tính cho chủ tớ hai người chúng ta, coi như gặp chút may mắn. Giờ không còn sớm, dự thi là chuyện lớn, xin phép cáo từ. Nhân tiện xin hỏi, gần đây có quán rượu nào không, tại hạ muốn mua một bình rượu.”

Nông phu đùn đẩy mãi, cuối cùng nông phụ cảm ơn rồi nhận tiền, nói là thâm sơn cùng cốc lấy đâu ra quán rượu, sau đó múc mấy gáo rượu trắng nhà ủ để cúng Ông Táo đổ vào hồ lô, đậy chặt đưa cho Tư Đồ Nhã, để hai người uống trên đường cho ấm bụng.

Tư Đồ Nhã mãn nguyện ôm hồ lô rượu, ám vệ Cửu ôm Tư Đồ Nhã mãn nguyện, tạm biệt gia đình nhà nông, rời khỏi thôn xóm vài dặm, lại thấy trong khe núi thấy phía trước có vài cột khói bốc lên, loáng thoáng còn nghe tiếng cười nói.

“Ám vệ Cửu, bế ta đến ăn chực.” Tư Đồ Nhã thích thú.

“Vâng.” Ám vệ Cửu đã hiểu tại sao Tư Đồ Nhã hỏi gia đình nhà nông mất gà mái phải không –

Hiện nay, trong giang hồ có một bang phái rất giỏi trộm gà, hơn nữa chỉ trộm gà mái thấy nguy là nằm im một chỗ. Trong số đó, cao thủ xuống tay cực nhanh cực chuẩn, có thể nháy mắt nắm lấy cổ gà mà không phát ra tiếng động, không quấy nhiễu các loại gia súc khác và các gia đình làm nông. Sau khi bắt được gà mái, những người này sẽ xử lý đơn giản, phết gia vị, dùng đất vàng bọc một lớp thật dày bên ngoài, chôn xuống hố sâu một thước, đốt lửa nướng bên trên tới chín thì ăn. Bang phái tinh nghịch này tên gọi Cái Bang, anh hùng lớp lớp xuất hiện, vang danh khắp thiên hạ. Món gà nướng đất vàng gọi là Khiếu hoa kê.

“Cái Bang hội tụ ở đây, không biết đệ tử túi nào* và để làm gì.” Tư Đồ Nhã đang giả vờ ốm yếu, thật sự không muốn dây dưa với Huyết Y Giáo năm lần bảy lượt quấn lấy y, nay Cái Bang tự dâng mình lên, có thể giúp y che giấu tung tích, nhân tiện nói, “Ta cũng qua lại giang hồ một thời gian, thường nghe danh Cái Bang thông thạo tin tức, ham rượu hiếu khách, nếu họ chịu giúp đỡ chúng ta về Ích Châu thì không còn gì tốt hơn.” (*Các đệ tử Cái Bang thường được chia theo cấp, mới gia nhập là cấp 1, đệ tử 1 túi rồi từ từ theo công lao và thời gian mà thăng cấp lên 2, 3, 4… Cao nhất là các trưởng lão 8, 9 túi rồi trên nữa là Phó Bang Chủ và Bang Chủ.)

Ám vệ Cửu cũng từng làm không ít nhiệm vụ, gặp được không ít bang phái, nhưng lại biết rất ít về Cái Bang quanh năm xin ăn tại đầu đường. Hắn nghe nói đệ tử Cái Bang đông tới ngàn vạn, chia thành Nam Bắc, chia thành Tịnh Y (Áo Sạch) và Ô Y (Áo Dơ); chia văn võ, lại chia thành đinh đầu cái (ăn mày đầu đinh), trụ đầu cái (đầu cột), xà cái (đầu xà) vân vân. Bang quy cực kỳ nghiêm, phân cấp rõ ràng. Thần điển* của bang bảy ngày đổi một lần, có thể nói là xuất quỷ nhập thần. Trông như đám ô hợp, nhưng lại không thể chọc vào. Cũng may bang phái này hành sự tản mác, không có ân oán với Minh chủ… Mãi suy nghĩ, đảo mắt đã tới khe núi, chỉ thấy hơn mười gã cao to ngồi trên bãi đá vui vẻ nói chuyện. (*Thần điển là ngôn ngữ tín hiệu đặc biệt, dùng làm phương thức liên lạc của người trong giang hồ)

Trong mười người trang phục tả tơi, có hai người tuy quần áo đầy chỗ vá nhưng vẫn sạch sẽ chỉnh tề, thuộc về Tịnh Y khất cái (ăn mày áo sạch), là đại hiệp đã có danh tiếng trên giang hồ, bình thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: ý chỉ khó tìm hiếm gặp), chỉ khi cần điều đình với môn phái khác thì mới xuất hiện đại diện.

Thấy Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu bước vào khe núi, tất cả ngừng nói, đồng loạt nhìn chăm chú vào hai người, không hề tỏ ý đón tiếp.

Tư Đồ Nhã ra hiệu cho ám vệ Cửu đặt y xuống. Ám vệ Cửu tuân lệnh cúi xuống, cực kỳ cẩn thận đặt y lên một phiến đá sạch sẽ bằng phẳng. Tư Đồ Nhã tiện tay ôm lấy vai ám vệ Cửu, ghé miệng nói khẽ vài câu bên tai hắn. Trong mắt nhóm người Cái Bang, hình ảnh này chỉ là một công tử đang tuổi cột tóc suy nhược yếu đuối bấu chặt cổ nam nhân kia, e lệ làm nũng mà thôi.

Ám vệ Cửu lắng tai nghe xong, chọn một hòn đá nhọn, nhặt thêm cành cây khô, xoay người bước tới trước bếp lò bằng đất của hai vị Tịnh Y, dựng hòn đá lên, cắm cành khô xuống.

Hai vị Tịnh Y khất cái tức khắc quay sang nhìn nhau, sau đó bật cười ha hả. Đám Ô Y khất cái đứng phắt dậy, quát, “Thật chẳng có quy tắc!”

Thì ra, đệ tử Cái Bang đang thổi cơm nướng gà mà gặp huynh đệ qua đường, nếu người nọ cấp bậc cao hơn thì có thể xin ăn một bữa, cách thức chính là đặt hòn đá nhọn và cắm cành cây khô bên cạnh bếp lò của hắn, mỹ danh là ‘Dựng bảo tháp’, ‘Cắm cột cờ’.

Chuyện Tư Đồ Nhã dặn ám vệ Cửu, chính là giả bộ làm đệ tử cấp cao của Cái Bang, lừa hai vị Tịnh Y khất cái mời mình ăn gà. Nhưng hai vị Tịnh Y khất cái này chẳng những không mắc lừa mà còn cười không ngớt, giống như quy tắc này là một thứ cực kỳ buồn cười.

Hai Tịnh Y khất cái cười đã. Một trong hai người, nam nhân tóc tấn như đao tài (tóc tai lộn xộn, lệch lạc như cắt bằng đao), mày kiếm mắt sáng, chắp tay nói lớn như tiếng chuông đồng, “Tại hạ Tác Liệt, bang chủ Cái Bang.” Quay sang Tịnh Y khất cái tóc hoa râm còn lại, “Đây là Tổng đà chủ tam giang lưỡng hồ (Lưỡng Hồ là 2 tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam. Tam giang là 3 con sông Tương giang, Hán thuỷ, Trường Giang), tục danh (tên húy) Hồng Nham Đồng, cũng là ân sư của tại hạ. Hai vị bằng hữu qua đường, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, liệu có thể bỏ qua ái ngại, tới đây trò chuyện được không?”

Là bang chủ, chức vụ cao nhất của Cái Bang, lần đầu tiên Tác Liệt thấy có người ‘Dựng bảo tháp, cắm cột cờ’ trước mặt gã, muốn gã mời ăn gà. Gã làm người rộng rãi, tính tình phóng khoáng bẩm sinh, chẳng những không giận mà còn thấy thú vị cực kỳ.

Ám vệ Cửu quay về bên cạnh Tư Đồ Nhã, mặt không gợn sóng, trong lòng lại nghĩ, cơ hội gặp bang chủ Cái Bang cũng không cao hơn cơ hội gặp Ân Vô Hận là mấy, hình như dạo này không ra khỏi cửa thì thôi, cứ ra là anh hùng hào kiệt đủ các nơi thi nhau xuất hiện.

Tư Đồ Nhã mỉm cười, dịu dàng nhỏ nhẹ nói, “Ngưỡng mộ hiệp danh của Hồng tổng đà chủ và Tác bang chủ đã lâu, được dựng bếp lò cùng hai vị đại anh hùng là vận may lớn của Hà mỗ ta và huynh đệ này của ta.” Dứt lời thì giơ tay lên, ám vệ Cửu hiểu ý, cúi xuống để y bám vào, tiện đà bế y tới bên cạnh Tác Liệt và Hồng Nham Đồng, sau đó nhẹ nhàng kéo một tảng đá nặng chừng trăm cân tới gần y, dùng gió chưởng quét sạch tuyết bên trên, làm ghế cho y ngồi xuống.

Tác Liệt bỗng nhìn ám vệ Cửu bằng ánh mắt khác hẳn, khen ngợi, “Vị bằng hữu này bản lĩnh cao thật.”

Ám vệ Cửu đáp, “Không dám nhận.”

Tác Liệt thấy hắn nói năng ôn tồn, một mực canh giữ bên cạnh Tư Đồ Nhã, dự đoán Tư Đồ Nhã là chủ nhân của hắn, chắc chắn bản lĩnh còn phi phàm hơn, lắng tai nghe thử, hơi thở của Tư Đồ Nhã lại giống hệt người thường, thầm nhủ chẳng lẽ gặp cao nhân thâm tàng bất lộ rồi? Thế là sáng bừng mắt nhìn Tư Đồ Nhã, miệng cười hỏi, “Vị Hà huynh này, còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh, bái sư chỗ nào?”

Tư Đồ Nhã nhìn ám vệ Cửu, nói như thật, “Tiểu đệ họ Hà danh Tất Vấn, đây là sư huynh của tiểu đệ, họ Hà danh Tất Giảng, cùng là đệ tử của Trúc Lâm Thất Hiền, đi theo tiên sư học hỏi ‘Quảng Lăng Tán’, tới nay vẫn chưa thâm hậu.” (Trúc Lâm Thất Hiền là thành ngữ dùng để chỉ bảy người hiền sinh sống vào khoảng cuối đời nhà Ngụy, đầu nhà Tấn, vào thời gian giữa những năm 200 – 300 sau Tây Lịch. Bảy người hiền đó là: Nguyễn Tịch, Kê Khang, Lưu Linh, Sơn Đào, Hướng Tú, Vương Nhung, Nguyễn Hàm. Chi tiết tham khảo ở đây)

Tác Liệt cảm giác Trúc Lâm Thất Hiền rất quen tai, chắc chắn là tiền bối tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, nhưng lại không nhớ nổi là ai, bèn nhìn về phía ân sư nhà mình, Tổng đà chủ tam giang lưỡng hồ Hồng Nham Đồng. Hồng Nham Đồng suy nghĩ hồi lâu, vuốt râu trầm ngâm nói, “Uy danh của Trúc Lâm Thất Hiền, lão phu như sấm bên tai, thần giao dĩ cửu (tri kỷ đã lâu)… Không biết hai vị cao túc (tôn xưng học trò của người khác) đến đây vì việc gì?”

“Không dám gạt hai vị đại hiệp, ta và sư huynh có chuyện quan trọng phải tới Ích Châu, vốn định đi tắt qua đường núi, ai ngờ giữa chừng lạc hướng, bây giờ thể xác và tinh thần mệt mỏi rã rời, bụng đói kêu vang. Khi nãy nghe mấy hộ nhà nông nói mất gà mái, mới biết huynh đệ Cái Bang cũng ở đây.” Tư Đồ Nhã bưng hồ lô rượu lên, “Nghe danh Khiếu hoa kê thơm ngon của quý bang bấy lâu nên tới đây góp vui.”

Tác Liệt vui mừng, “Hay quá!” Gã ngoảnh lại, tiện tay gỡ túi đựng gạo trong chín cái túi vải, bảo người khác vo tròn, lại bọc đất vàng ra ngoài, ném vào lửa. Ám vệ Cửu im lặng nhìn, không biết mấy thứ kỳ lạ của tên này có ăn được không.

Cùng lúc đó, đệ tử Cái Bang cũng thầm nghĩ, chẳng biết rượu của Tư Đồ Nhã có độc hay không.

Khiếu hoa kê nướng chín, Tác Liệt tự tay bẻ đất nung cứng như ngói bên ngoài, xé nửa con gà đưa cho Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Nhã đang định cầm thì Tác Liệt thình lình rút tay về, nói, “Không phải ăn kiểu đó.” Gã giải thích, Tư Đồ Nhã khiêm tốn lắng nghe. Sau đó Tác Liệt giơ nửa con gà nướng đầy mỡ lên, cùng với Tư Đồ Nhã, mỗi người cắn một bên.

“Cái này ở Cái Bang chúng ta gọi là có thịt cùng ăn.” Tác Liệt giải thích xong thì đưa thịt gà cho Tư Đồ Nhã, lại phấn chấn lấy một cái bát nung bằng cát vàng, cầm hồ lô rượu rót đầy bát, cùng Tư Đồ Nhã mỗi người uống một bên.

“Cái này ở Cái Bang chúng ta gọi là có rượu cùng uống.”

Tư Đồ Nhã chưa từng nghe nói Cái Bang có quy định này, biết Tác Liệt chỉ muốn cẩn thận nên không vạch trần, quay lại đưa thịt gà lên trước mặt ám vệ Cửu, nghiêm túc nói, “Nhập gia tùy tục, sư huynh, chúng ta cũng có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống thôi.”

“…” Ám vệ Cửu tạm thời ngồi xuống, ngơ ngác cắn thịt gà, Tư Đồ Nhã không ăn cùng hắn, mà chỉ cầm gà nướng đút cho hắn. Hắn nhai nhai, thịt gà bóng mỡ ướp muối tiêu, vừa thơm vừa mềm hơn hẳn thịt gà bán ở Ích Châu, ăn ngon cực kỳ, vì thế bất giác lại cắn thêm một miếng. Lúc này Tư Đồ Nhã mới cúi xuống ăn với hắn, rồi tỉnh bơ hạ thịt gà xuống, làm bộ sắp hôn hắn một cái.

Dưới bao ánh nhìn, ám vệ Cửu giật thót, đứng phắt dậy. Mọi người cũng không biết hắn bị sao, chỉ riêng Tác Liệt ngồi chéo với Tư Đồ Nhã là trông thấy rõ, thình lình sặc ngụm rượu, vừa cười vừa ho, quay lại nhìn Hồng Nham Đồng, sợ ân sư nhà mình trông thấy hai hậu bối trình diễn hình ảnh phi đạo lý này, vội vàng tìm chuyện khác nói, “Phải rồi! Tất Vấn huynh đệ, hai người định đến Ích Châu hả?”

“Đúng vậy.” Tư Đồ Nhã mỹ mãn, quay lại nói, “Vì sao Tác bang chủ hỏi câu này?”

Tác Liệt rót rượu, phấn khởi nói, “Trùng hợp là tại hạ cũng có chuyện quan trọng cần tới đó, từ Giang Nam vượt ngàn dặm đến Du Châu nhờ Hồng tổng đà chủ cân nhắc hộ, Tổng đà chủ nói ta tuổi trẻ kém hiểu biết, muốn ta đi gặp các hào kiệt võ lâm đương thời…”

Hồng Nham Đồng tiếp lời, “Hai vị thiếu hiệp cũng nhận được thiệp mời anh hùng của Minh chủ sao?”

Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu nhìn nhau. Giữa đầu sóng ngọn gió, Tư Đồ Khánh đột ngột muốn tổ chức đại hội võ lâm?

Tư Đồ Nhã mỉm cười đáp, “Đúng là vô xảo bất thành thư (cực kỳ đúng lúc), hai chúng ta chưa may mắn nhận được thiệp mời, nhưng cũng muốn đến giúp sức cho Minh chủ, vội vội vàng vàng đi đường tắt, nào ngờ đi bậy đi bạ lại gặp đồng đạo.”

“Thế thì nhân lúc chưa đến Ích Châu, hai ngươi nên ăn nhiều thịt, uống nhiều rượu vào.” Tác Liệt tu cạn hồ lô rượu, lấy tay chùi miệng, sung sướng nói, “Dạo này Minh chủ gia phải lo việc tang, đến đó chắc không có gì ngon mà ăn đâu!”

Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu kinh ngạc, bọn họ mới đi có mười ngày mà trong phủ đã có người qua đời?

Hồng Nham Đồng lắc đầu, thở dài nói, “Bang chủ, lúc gặp Minh chủ thì đừng vô lễ như vậy. Khi còn sống, Tư Đồ Nhị công tử tiếng lành đồn xa, lão phu cũng có nghe nói đến. Đêm qua đi ngang Đan Sơn trấn, ngươi cũng nghe đệ tử trong bang kể lại rồi, trước khi bị Hoan Hỉ Giáo hạ độc thủ, y còn gắng hết sức hòa giải ân oán riêng của Đường Môn và Vân Nhạn tiêu cục. Lão phu nghĩ, chỉ riêng việc này cũng đủ thấy y khí phách vô cùng, đời đời sống mãi. So với gia phụ y cũng không hề kém. Thật sự là một thiếu niên anh hùng đáng kính trọng.”

“…” Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu im lặng ăn thịt uống rượu.