Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 71: 71




Sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn nên Châu Mộc Vân không thể nhịn được nữa, gào thét tên y dưới ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh sau đó vung tay, một bước quật ngã hai tên thị vệ kia.

Nàng tức đến mức thở hồng hộc, cái thứ gọi là phép tắc bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, trực tiếp đi tới rồi đạp tung cửa ra.
“Rầm!”
Âm thanh ồn ào vang lên ngay lập tức thu hút vô số cung nhân tới xem, một số thị vệ còn tưởng thích khách đột nhập nên hốt hoảng chạy tới kể cả Cao Lãng và Dục Khang nhưng tới khi thấy cảnh tượng trước mặt lại đứng hình.
“…”
“Quý… quý phi nương nương? Người đang làm gì vậy?”
Châu Mộc Vân nhếch mép, chẳng thèm để ý gì đến hình tượng thục nữ dịu dàng mà mình xây dựng bấy lâu nay, nghiêm nghị bước vào thì thấy Tống Minh Viễn đang đứng quay lưng về phía này, một tay y đặt lên bàn, tay còn lại ôm lấy ngực.
Nàng tức giận hừ một tiếng, định đi lại túm lấy vai Tống Minh Viễn để kéo xuống giường uống thuốc thì y lại nhanh chóng né sang một bên, vòng ra phía sau rồi thô bạo khống chế tay nàng, bẻ ngược nó về phía sau.
“Á!”

“Nàng còn định phá đến bao giờ đây?”
Ngữ khí Tống Minh Viễn vừa có chút buồn bã vừa có chút bất lực, nào ngờ đâu lúc này nữ nhân phía trước lại đột ngột cúi người, thoát khỏi sự vây bắt của y rồi vung chân mà đá tới.
“Yah!”
Tống Minh Viễn giật mình, hoàn toàn không ngờ được Châu Mộc Vân sẽ đánh trả nên có hơi bối rối nhưng vì phản xạ nhanh nên vẫn may mắn tránh được.
Nhưng một màn này lại khiến những người bên ngoài sợ chết khiếp, hốt hoảng la lên: “Nương nương, người đang làm gì vậy?”
Châu Mộc Vân dĩ nhiên chẳng thèm để họ vào mắt, tiếp tục đánh rồi lại đá liên tục.

Nếu là ngày thường thì Tống Minh Viễn chỉ cần dùng một chiêu đã có thể phá giải đòn tấn công của nàng nhưng bây giờ y đang bệnh, đã vậy người còn sốt cao nên ý thức cũng dần mơ hồ đi, cuối cùng chưa đầy một khắc sau đã bại trận.
Châu Mộc Vân nghiến chặt răng, túm lấy cổ áo y rồi đẩy sát vào tường, tức giận hét lớn: “Người thì nóng ran mà còn dám gọi người đến thị tẩm sao? Ngài ham mê nữ sắc đến mức này rồi cơ à, tại sao không phải khi khác mà cứ phải là lúc này cơ chứ?”
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhịp thở thì dồn dập, bàn tay cũng nổi đầy gân xanh chứng tỏ bây giờ đang vô cùng tức giận.

Châu Mộc Vân thật sự không biết tại sao khi nãy Tống Minh Viễn lại chơi trò lật thẻ bài thị tẩm kia nhưng dù là lý do nào thì cũng đã thành công chọc tức nàng rồi, đã thế người gọi tới lại là Lam Khả Yên nữa cơ chứ!
Tống Minh Viễn không nói gì, chỉ lặng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt đang gần kề trước mắt, y mím môi, dùng chút sức lực cuối cùng để cúi người xuống sau đó đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Cao Lãng, Dục Khang và những cung nhân đứng ngoài đó: “!!!”
Chuyện gì vậy, không phải khi nãy đang còn đánh nhau sao?
Bọn họ nhìn đến đỏ cả mặt, đang không biết phải làm thế nào thì Dục Khang đã nhanh chóng đứng lên trước để che chắn lại đồng thời kêu người tới lắp lại cửa: “Phi lễ chớ nhìn, các ngươi mau mau giải tán đi, đừng làm phiền bệ hạ và nương nương nữa!”
Cao Lãng đứng một bên cũng chỉ đành rời đi với vẻ mặt bất lực, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao chủ nhân mình lại quay ngoắt thái độ như vậy.
Thế là chỉ chưa đầy một khắc không gian rộng lớn đã không còn một bóng người, Tống Minh Viễn ôm chặt lấy người Châu Mộc Vân, hôn mãi vẫn không chịu buông, đến lúc bị nàng đẩy ra y mới hoàn hồn trở lại, nhanh chóng đứng thẳng dậy rồi thở gấp.


“Tại sao… tại sao lại làm vậy?”
Tại sao hết lần này tới lần khác lại tỏ ra quan tâm y nhưng sau lưng lại vui vẻ với nam nhân khác?
Mà Châu Mộc Vân đã không còn quan tâm đến câu hỏi này nữa, chỉ chú ý đến việc người Tống Minh Viễn đã sớm nóng ran lên rồi, nàng nhíu mày tỏ vẻ lo lắng, sợ rằng nếu cứ để vậy sẽ nguy hiểm nên nhanh chóng đỡ y quay về giường.
“Bệ hạ, có gì ngày mai nói chuyện sau nhé để thần thiếp đi sắc ít thuốc cho người.”
Châu Mộc Vân không đợi đối phương trả lời đã lo lắng chạy đi, nàng gọi thái y tới để hỏi về tình hình của Tống Minh Viễn khi nãy sau đó lại về Họa Nguyệt cung để lấy chút thảo dược hạ sốt, sắc nó lên rồi mang tới cho y uống.
Lúc đầu Tống Minh Viễn vẫn còn tỉnh táo nhưng cơn sốt đã sớm chạy khắp toàn bộ cơ thể khiến y vì mệt mỏi mà thiếp dần đi.

Đêm ấy Châu Mộc Vân không ngủ, túc trực với một vài cung nữ ở bên giường để chăm sóc cho y mặc cho cơn mệt mỏi cũng đang hành hạ cơ thể mình.
Tống Minh Viễn tuy đang say giấc nhưng vẫn luôn cảm nhận rất rõ có một bàn tay liên tục sờ lên trán để kiểm tra nhiệt độ, cơ thể nóng rực dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Châu Mộc Vân đang dần bình ổn trở lại, y không còn cảm thấy nóng lạnh thất thường nữa, cơn đau đầu khi nãy bủa vây bây giờ cũng chẳng còn.
Mãi tới khi Tống Minh Viễn tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau, y đưa tay lên xoa trán, thở hắt ra một hơi rồi khó nhọc ngồi dậy, nào ngờ đâu lại thấy Châu Mộc Vân vẫn đang còn ngủ gật ở trên chiếc ghế ngay đó, trên tay là chiếc khăn đang nhúng nước dở.
“Vẫn còn ở đây sao?”
Đôi mắt nàng nhắm nghiền, tóc tai hơi rối mà xiêm y trên người cũng có phần luộm thuộm.

Đáy mắt Tống Minh Viễn thoáng hiện lên một tia bất lực, cảm thấy cơ thể mình đã ổn hơn đôi chút liền tiến lại để bế nàng lên giường.

Y v.uốt ve khuôn mặt đang say giấc kia mà trong lòng không khỏi dâng lên vô vàn cảm xúc khó tả, cứ tưởng đã có thể buông bỏ được nhưng không ngờ việc này lại khó hơn mình tưởng.
Tống Minh Viễn thở dài, nhớ tới chuyện khi nãy Châu Mộc Vân vì mình mà chạy tới tâm trạng lại tốt hơn đôi chút, nào ngờ đâu lúc này lại thấy nữ nhân bên cạnh lẩm bẩm thứ gì đó.
“Tiểu Nhụy… đừng, đừng mà…”
“Đang nói gì vậy?”
Y nhíu mày, tò mò ghé sát vào tai nàng nhưng ngay khi nghe rõ câu nói phát ra từ miệng đối phương lại sững người.
“Tiểu Nhụy, đừng… đừng cắn Minh Hạo… huynh ấy đang bị thương mà…”
Tống Minh Viễn im lặng, nghe đến hai chữ “Minh Hạo” kia liền nở một nụ cười chua chát, chỉnh lại chăn cho nàng sau đó thất vọng đứng dậy, khoác lên mình thường phục rồi rời đi.
Thật không ngờ được, ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm y nhưng vẫn đang mơ tưởng về tên đó.
Mà Châu Mộc Vân lúc này lại đang chìm vào dòng hồi ức cũ, tất cả những khung cảnh khi còn bé không hiểu vì lý do gì mà xuất hiện trong đầu nàng như một cuốn băng, không những khiến nàng nhớ lại mọi chuyện mà cũng khiến nàng phát giác ra một manh mối rất quan trọng..