[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 19



So với phần lớn những học sinh khác, xuất thân của Song Tử khiến nhiều người phải ngưỡng mộ và ghen tỵ. Gia đình cô được xếp vào hàng giàu có với bố là doanh nhân thành đạt, mẹ của cô là giảng viên thanh nhạc nổi tiếng của học viện âm nhạc quốc gia.

Hạ Song Tử còn là kiểu ưa nhìn từ khi mới sinh ra, theo thời gian, càng lớn cô ngày càng trở nên xinh đẹp hơn người. Năng khiếu về âm nhạc của Song Tử cũng được thừa hưởng từ mẹ và gia đình nhà ngoại.

Song Tử có thể chơi được hầu hết các loại nhạc cụ cô được học, nhảy, múa ca hát đều có thể. Cô thích dương cầm và tiếng mưa rơi bên hiên nhà, đó là một phần lãng mạn và dịu dàng ở con người Hạ Song Tử.

Vì Song Tử được giao trọng trách tham gia cuộc thi tài năng D.S nên cô phải suy nghĩ khá nhiều để chọn được tiết mục tham dự. Giờ Song Tử lớn rồi không còn là học sinh lớp 10 nữa, nếu bảo làm lại như hồi đó Song Tử thực sự không làm được.


Song Tử có một chất giọng rất trong trẻo vô cùng ngọt ngào, không xuất sắc như tài năng piano nhưng vẫn đủ để lôi cuốn người nghe.

Âm nhạc của Song Tử là âm nhạc cổ điển, đó là những khúc thanh nhạc, những bản giao hưởng, concerto từ những nhà soạn nhạc thiên tài. Đó chẳng phải là thứ ai cũng cảm nhận được. Song Tử chưa bao giờ có ý định biểu diễn dương cầm trước thầy cô và những học sinh khác.

Song Tử thuộc về ánh đèn sân khấu lộng lẫy và chói lòa, cô chắc chắn sẽ không đàn mấy bản nhạc đang nổi từ các bài hát hiện nay.

"Song Tử, đi ăn chút gì đã?"

Trại đã hoàn thành, các trò chơi khác cũng đã thi xong, bây giờ là giờ nghỉ trưa để chuẩn bị cho một vài phần thi còn lại ở buổi chiều.

"Ừ tôi biết rồi."

Học sinh sau khi càn quét hết đồ ăn trong phần thi nấu ăn thì bắt đầu kéo nhau xuống canteen.


"Sư Tử cậu không muốn biết tôi chọn cái gì để đi thi à?"

"Có."

"Thế sao cậu không hỏi?"

"Vì tôi biết cậu sẽ tự nói thôi."

"Hứ, đã thế thì không nói cho cậu biết nữa."

Nhìn thấy Song Tử vui vẻ nói cười với Sư Tử mà ai đó nóng máu, không làm được gì!

"Thức ăn có vẻ nhiều chanh nhỉ?"

"Mày không chọc ngoáy tao một câu thì mày chết à Thiên Yết."

Thiên Yết nhếch miệng: "Chủ yếu là có người đến sau nào đó đang uống cả đống giấm rồi, tao tiện thể vắt thêm quả chanh vào cho mát thôi."

Thằng bạn khốn nạn! Được lắm.

"Ơ Cự Giải, bên này, bên này."

Cự Giải đặt khay thức ăn ngồi bên cạnh Nhân Mã, chào hỏi qua loa, Nhân Mã tiếp tục:

"Kim Ngưu, Bạch Dương ở đây!"

Nhân Mã thản nhiên nói chuyện với Cự Giải và Bạch Dương bỏ qua ánh mắt như muốn chặt cậu ra làm tám khúc của Thiên Yết.


Để xem mèo nào cắn mỉu nào!

Buổi chiều, học sinh chen chúc nhanh chân chạy đến hội trường D.S giành chỗ (đứng) đẹp nhất để có thể xem cuộc thi tài năng D.S một cách trọn vẹn.

Năm tháng thanh xuân đẹp rực rỡ, tựa như một bản hòa ca đầy màu sắc mà mỗi người bọn họ là một nốt nhạc độc nhất trong bản phổ nhạc "thanh xuân" duy nhất của đời người. Mỗi cá nhân ấy đều mang trong mình những âm sắc rất riêng, không hòa trộn với bất kì một thanh âm nào khác. Những nốt nhạc ấy chỉ khi cháy hết mình để bộc lộ bản thân mới có thể sáng chói nhất, trở thành một phần của bản nhạc mang tên "Thanh xuân" ấy.

Thanh xuân là khoảng thời gian duy nhất mà con người ta không hề do dự thể hiện bản thân, là chuỗi tháng ngày mà những tài năng ấy là thứ khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ. Chúng ta sẵn sàng làm mọi thứ dù điên rồ nhất mà không sợ hãi bất cứ điều gì.
Mặc dù thời gian ngắn nhưng phần thi Tài năng D.S được các lớp chuẩn bị rất kỹ từ trang phục cho đến nội dung.

Từ múa dân gian múa, nhảy hiện đại, múa quạt, nhảy dân vũ... tất cả màn trình diễn đều vô cùng ấn tượng.

Song Tử đứng bên trong cánh gà, nhìn ra ngoài sân khấu cảm thấy hơi áp lực và lo lắng. Cô không hề nghĩ rằng các lớp khác lại chuẩn bị công phu đến vậy.

Ví dụ như tiết mục nhảy flashmob của lớp 11A5 hiện tại. Từng động tác được thực hiện rất đều và đẹp mắt, nhạc nền lại rất sôi động và lôi cuốn, các đội hình được sử dụng đều rất sáng tạo.

Việc các tiết mục tham gia cuộc thi "Tài năng D.S" được chuẩn bị kỹ lưỡng và chu đáo thế này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Thầy cô cùng ban giám khảo thậm chí đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngồi nghe hát hết bài nọ qua bài kia rồi.
Và Song Tử biết rõ, chỉ với bài hát mình chuẩn bị cô sẽ khó có thể có giải.

"Song Tử, cậu sao thế?"

Giọng nói lành lạnh của Sư Tử cắt đứt suy nghĩ của Song Tử, cô cắn môi ánh mắt hạ quyết tâm, Song Tử không muốn thua cuộc.

"Sư Tử giúp tôi chuẩn bị một chút."

Sau khi Sư Tử quay lại thì cũng đã gần đến phần biểu diễn của Song Tử.

"Vâng, xin cảm ơn phần thi rất sôi động của 11A5, tiếp theo đây sẽ là tiết mục được mọi người mong chờ nhất, được thể hiện bởi Công chúa của lòng tôi Hạ Song Tử đến từ 12A1"

MC dứt lời, phía dưới như muốn nổ tung, đủ cho thấy mức độ được yêu thích của Song Tử. Ngay lời giới thiệu của nam MC rõ ràng cũng mang ý tứ rất ưu ái bạn nữ xinh đẹp nào đó rồi.

Song Tử hơi giật mình một chút bởi vì cô thật sự không muốn trình bày tiết mục này, đưa mắt đi tìm sự động viên từ bạn nam mặt lạnh bên cạnh.
"Cậu lo lắng gì chứ, cũng không phải lần đầu tiên cậu đứng trước nhiều người."

Song Tử "..." Sư Tử, cậu học đâu ra cái kiểu an ủi như muốn tát vào mặt người khác như thế hả?

"Được rồi, đừng quan tâm có giải hay không, cậu vui là được."

"Nói vậy còn nghe được."

Song Tử cười vui vẻ thấy thoải mái hơn nhiều.

Khi tiết mục của lớp 10A5 kết thúc, hai bạn nam của 12A1 mang một chiếc organ đặt giữa sân khấu. Song Tử bước ra trong tiếng reo hò và vỗ tay của khán giả phía dưới. Giữa cái lạnh và sắc u ám của mùa đông, chiếc váy trắng muốt mà Song Tử đang mặc khiến cho không khí xung quanh trở nên tươi sáng hơn.

Song Tử vừa sợ nóng lại vừa sợ lạnh, mặc một chiếc váy cao qua đầu gối làm cơ thể cô đang run rẩy vì rét. Cô chỉ cần chịu đựng một chút là được, bởi vì với vẻ ngoài này của cô chắc chắn sẽ là một điểm cộng rất lớn.
Hạ Song Tử chính là như thế, cô biết rất rõ cách thu hút ánh mắt của người khác, lại càng hiểu rõ bản thân mình có ưu điểm gì. Song Tử có sự kiêu ngạo của riêng mình, cho dù ngày mai có bị ốm đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.

Song Tử hơi cúi đầu, giới thiệu bản thân và tiết mục của mình.

Học sinh phía dưới nhìn nhau thì thầm to nhỏ, có hơi thất vọng một chút. Bởi vì ai cũng mong rằng Song Tử sẽ tiếp tục biểu diễn một tiết mục đặc sắc như hai năm trước. Nhưng mà chẳng rõ tại sao hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp bên chiếc đàn organ lại đặc biệt đến như thế. Song Tử khẽ rũ mi mắt đặt tay lên phím đàn, dáng vẻ rực rỡ và kiêu ngạo lại ẩn hiện chút mang mác buồn, người con gái này làm chủ hoàn toàn sân khấu.

Bởi vì Song Tử còn chưa bắt đầu nhưng những người ở bên dưới đã khó lòng rời mắt khỏi cô.
Những nốt nhạc nhẹ nhàng vang lên, vài nốt đầu tiên chẳng mấy ai biết được đó là bài gì vậy mà khán giả đã như bị cuốn theo từng giai điệu. Sau đó, một giọng ca ngọt ngào, nhẹ nhàng đầy tình cảm cất lên. Thanh âm trong trẻo ấy khiến mọi người đều im lặng.

Đó là một bản tình ca buồn, có lẽ rằng bản nhạc và bài hát này rất hợp cho một ngày mưa.

Không có gì đặc biệt cả, cô chỉ cảm thấy một bài hát như thế sẽ dễ chạm đến trái tim người nghe hơn.

Thực tế, Song Tử đã đúng, khi cô đưa mắt nhìn xuống phía dưới, khán giả lặng thinh chìm đắm trong giọng hát mê hoặc của Song Tử. Một bài hát của tuổi học trò đơn thuần, kể về mối tình đầu trong trắng và thơ ngây. Giọng ca của Song Tử dường như khiến tất cả mọi người đều nao lòng, xúc động nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ ngày nào.
Trong đám đông cô vẫn dễ dàng thấy được những con người nổi bật, là Sư Tử lạnh lùng.

Là Bạch Dương bất cần.

Là Kim Ngưu xa cách.

Là Thiên Bình ôn hòa.

Là Thiên Yết với ánh mắt mông lung.

Là Nhân Mã đang nhìn Song Tử với ánh mắt mà cô không tài nào hiểu nổi.

Cậu ta...

Người ta say mê thanh âm trong veo như nước, dịu dàng như mây lại cao vút ấy. Giọng ca đó khiến người ta nhớ lại rất nhiều kỷ niệm trước đây.

Âm nhạc dừng lại, Song Tử cúi chào rồi quay lại cánh gà, lúc này mọi người mới chợt tỉnh tiếng vỗ tay giòn rã, tiếng cổ vũ phấn khích, những cảm xúc vừa trỗi dậy vẫn còn nguyên, một vài người khóe mắt đã đỏ lên.

Song Tử chưa từng khiến những ai yêu quý mình thất vọng.

Song Tử ôm lấy cánh tay, rét quá! Sư Tử đưa cho cô chiếc áo khoác.

"Cảm ơn."

"Đồ ngốc!"
"Ai ngốc cơ, cậu mới ngốc ấy Sư Tử."

Xử Nữ chen lấn mãi mới đến được chỗ hai con người nào đó: "Lớp trưởng, đến phần thi của mình rồi."

"Tôi biết rồi."

"Thế tôi đi cổ vũ nữa."

"Cậu nhanh mặc thêm áo vào đi, cảm lạnh bây giờ. Với lại người ta không cho đến xem đâu."

"Tiết mục cuối cùng trong phần thi này đến từ 12A2 với sự tham dự của Thiên Yết."

MC dứt lời không khí một lần nữa nổ tung, không ai (ngoại trừ 12A2) biết rằng bạn nam nổi tiếng nào đó lại tham gia.

Thiên Yết bước ra ngoài sân khấu trên tay cầm một chiếc mũ đen mà ai cũng biết trông giống mũ ảo thuật, khuôn mặt đẹp trai với nét phong trần vẫn khiến phái nữ phải mất máu.

"Chào mọi người, tôi là Thiên Yết. Trước khi phần biểu diễn của tôi bắt đầu, tôi cần một người lên đây tham cùng. Không biết có ai không?"
Ngay lập tức một rừng cánh tay của con gái giơ lên kèm theo những tiếng la hét phấn khích.

Thiên Yết đưa mắt nhìn một lượt, hoàn toàn không thấy người cậu muốn tìm. Cố gắng xua đi cảm giác thất vọng trong lòng, cậu chỉ một bạn nam phía dưới.

Cô ấy không xem sao?

"Cậu quan sát thật kỹ nhé, chiếc mũ này hoàn toàn không có gì phải không?"

Bạn nam kia ngó ngó một lúc rồi gật đầu xác nhận, Thiên Yết cũng đã ngửa mũ cho phía dưới xem.

Sau một loạt các động tác phức tạp, tấm khăn trùm trên chiếc mũ được lật lên, Thiên Yết mang ra một bông hoa hồng lớn trong sự trầm trồ của mọi người.

Tiếp đó, đôi tay thuần thục với tốc độ cực nhanh đánh lừa thị giác của người khác làm bông hoa hồng biến mất rồi sau đó bằng một cách bí ẩn nó xuất hiện trên chiếc mũ mà bạn nam kia cầm.
Màn trình diễn chỉ vỏn vẹn 3 phút nhưng khán giả kinh ngạc không thôi, trầm trồ về tài năng của bạn hotboy và hơi tiếc nuối vì nó quá ngắn. Tất nhiên là mọi người muốn nhiều hơn thế, mới chỉ có 2 trò thôi mà!

[...]

A/N: Định cho cậu thể hiện nhiều hơn cơ Thiên Yết ạ, nhưng nghĩ lại chắc cậu cũng chẳng thiết tha gì biểu diễn nữa nhỉ? Để lần sau vậy.

Ờm cả Nhân Mã nữa, nếu cậu mà học 12A1 thì mẹ cũng để cậu song ca rồi.