100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 19: Cảnh cáo



"Nhiếp Thái Ngôn, có thật là không sao không?" Lạc An Khuê lo lắng nói.

"Sẽ không sao. Em không tin anh?" Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày nói.

"Em đương nhiên là tin anh. Nhưng mà chuyện lúc trước xảy ra khiến em bây giờ vẫn còn rất sợ!"

Nhiếp Thái Ngôn giơ tay dịu dàng xoa đầu cô. Lạc An Khuê hơi ấp úng hỏi: "Chỉ có điều... Anh và bọn họ xảy ra việc gì sao?"

Trong lòng Lạc An Khuê dậy lên cơn sóng. Việc hắn đột nhiên giết một lúc hai người phụ nữ như thế chỉ có thể gây ra chuyện gì đó không muốn người khác biết. Lạc An Khuê cảm thấy sợ hãi suy nghĩ của mình, cô không dám nghĩ đến khả năng hắn làm chuyện không 'sạch sẽ'.

Nhìn biểu hiện của Lạc An Khuê như thế hắn đương nhiên là biết trong đầu cô nghĩ gì về hắn và cô gái kia. Hắn không hài lòng khi cô nghi ngờ hắn như thế nhưng vì nghĩ đến lúc nãy cô bị dọa sợ cho đầu óc rối loạn không ổn định mà tha thứ cho cô. Hắn làm bộ mặt đáng thương, bĩu môi nói: "Ai bảo bọn họ lại dám động đến An Khuê chứ!"

"Làm gì có chứ!" Lạc An Khuê liền phản ứng. Chuyện xảy ra với cô chắc hẳn là hắn không biết đâu nhỉ.

"An Khuê em đừng có che giấu. Tất cả chuyện xảy ra với em, anh đều biết. Tuyên Cát Như đánh em ra bộ dạng thế nào, Trang Hi Lập 5 lần 7 lượt tính kế em, anh đều biết rõ!" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nhìn cô hắn cất giọng nói ôn hòa.

Lời nói thì nhẹ nhàng như thế, sao làm cho người nghe rùng mình, ớn lạnh vậy.

"Chẳng lẽ chỉ vì như thế mà anh..."

Hắn cắt lời cô, quát: "An Khuê em bị ngốc đúng không? Người ta xem thường em, em không chống cự thì thôi đi, người khác đánh em, mưu kế hại em. Em cũng không có một chút động thái gì phản kháng lại! Em có thể làm người khác yên tâm được không?"

"Anh sao lại tức giận với em như vậy!" Lạc An Khuê bị hắn quát vào mặt cũng giật mình, cô lớn tiếng trả lời lại hắn.

Nhiếp Thái Ngôn nghe cô nói cũng ngây người. Hắn trước giờ dù buồn, vui, tức giận thế nào cũng chỉ có một biểu cảm. Trên môi luôn nở nụ cười nhẹ, người khác không thể nào đoán được tâm tình của hắn, nhưng mà đối với Lạc An Khuê hắn không thể ngăn cảm xúc được sơ ý một cái liền phơi bày ra trước mặt cô như hiện tại.

"Bọn họ có tâm cơ xấu xa như thế. Nhìn thấy bọn họ đạp phân chẳng lẽ cũng phải đạp phân giống bọn họ. Như thế chẳng khác nào em và bọn họ cùng một loại người?" Lạc An Khuê đột nhiên vừa khóc thút thít vừa nói.

Nhiếp Thái Ngôn nhìn thấy cô khóc liền bối rối cả lên. Hắn vội ôm cô, xoa lưng an ủi, thấp giọng nói bên tai cô: "An Khuê ngoan, đừng khóc. Anh xin lỗi, xin lỗi!"

"Giữa cuộc đời đầy những thứ dơ bẩn, trái tim con người mang nhiều dối trá. Em một lòng muốn giữ cho bản thân một trái tim chân thành, tấm lòng trong sáng. Đó là việc làm ngu ngốc sao?'' Lạc An Khuê nghẹn ngào nói.

Hắn im lặng, xoa lưng dịu dàng vỗ về cô. Vậy nên hắn mới thay cô giải quyết những con người muốn vấy bẩn trái tim trong sáng của cô. Hắn biết cô thường bị những con người khác lợi dụng, lừa đảo, ức hiếp rất nhiều lần.

Hắn rất kiên nhẫn chờ đợi cô trả đũa nhưng lần nào cô vẫn nở nụ cười từ tận đáy lòng của con tim mà bỏ qua cho bọn họ không hề tính toán. Nhiếp Thái Ngôn hắn thật không thể kiềm lòng nổi cứ nhìn cô chịu thiệt.

"An Khuê, em không tính toán với người khác thì không có nghĩa họ sẽ tha cho em. Em sẽ là mục tiêu để họ lợi dụng! Em sẽ chịu thiệt thòi, anh lại không muốn em chịu thiệt." Nhiếp Thái Ngôn vén từng lọn tóc của cô ra sau vừa nói.

"Em phải làm sao đây?" Lạc An Khuê tròn mắt hỏi.

Nhiếp Thái Ngôn cười dịu dàng nói: "Em không cần phải làm gì cả. Cứ an tâm chạy nhảy tiến về phía trước. Tất cả mọi chuyện khác anh giải quyết thay em."

"Nhưng nếu giải quyết theo cách của anh thì tay anh sẽ dính rất nhiều máu!" Đôi mắt Lạc An Khuê long lanh nước nhìn hắn.

Nhiếp Thái Ngôn xòe hai bàn tay ra trước mặt mình, hắn nhìn đôi tay của mình thì nhếch mép cười: "Tờ giấy màu đen càng bẩn càng không thấy dơ. Bàn tay anh từ trước đến nay dính đầy máu tanh vì em thêm chút máu nữa cũng có là gì."

Hắn nắm lấy đôi tay cô nâng niu nhìn ngắm: "Huống hồ, đôi tay của em lại nhỏ bé, trắng trẻo, mịn màng như thế. Thật không nỡ để làm bẩn đôi tay này!"

Lạc An Khuê im lặng không nói gì, cô chỉ giương mắt nhìn hắn chăm chăm. Cái nhìn của cô làm hắn lo sợ, hắn sợ cô sẽ ghét hắn, sợ trong mắt cô hắn là tên ác độc chỉ muốn giết người, hắn sợ cô cũng sẽ bỏ rơi hắn. Nhiếp Thái Ngôn bối rối nói: "An Khuê anh làm cho em sợ sao? Đừng ghét anh có được không? An Khuê em nói gì đi!"

"Em... em không sợ, cũng không ghét anh. Chỉ là... đây là lần đầu tiên có người vì muốn bảo vệ em mà làm mọi chuyện kể cả giết người, tâm trạng không biết phải diễn tả như thế nào." Cô chớp mắt ngây ngô nói.

Nhiếp Thái Ngôn cười dịu dàng xoa đầu cô. Lạc An Khuê nhích người lại gần hắn, cô vòng tay qua cổ hắn. Cô càng lúc càng gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương.

Chẳng phải trong phim nam nữ chính nói chuyện với nhau điều gì đó sẽ có cảnh hôn nhau rồi cùng mây mưa với nhau sao? Lạc An Khuê rất thích suy nghĩ này của mình. Nhưng mà... Khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau thì Nhiếp Thái Ngôn cất giọng: "An Khuê..."



"Em đánh răng rồi!" Lạc An Khuê nhướng mày đắc ý nói. 'Anh đừng hòng đuổi cổ em đi'.

"Ở đây cùng với anh được không?" Khuôn mặt của hắn bình thản.

Cô hình như đã nghe lầm gì rồi: "Sao cơ? Anh nói gì cơ?"

"Em không nghe thì thôi vậy!" Nhiếp Thái Ngôn thất vọng đứng lên định rời đi.

Lạc An Khuê nhanh chóng giơ tay giữ lấy tay hắn, cô trừng mắt lớn với hắn nói: "Không nói chuyện đàng hoàng lại muốn bỏ đi vậy chứ!"

"Đáng tiếc anh chỉ nói một lần!" Nhiếp Thái Ngôn khuôn mặt bình thản nói.

"Không có chút thành ý nào cả. Chỉ một câu nói của anh thì anh nghĩ người ta liền nhận lời chuyển vào nhà anh sao? Thật là xem thường người ta quá đấy!" Cô tức giận ngồi xếp bằng trên giường. Không thèm nhìn hắn.

Hắn liếc mắt nhìn thấy cô giận dỗi liền nói với ý khiêu khích: "Em không muốn cũng phải muốn."

"Anh nói vậy là có ý gì?"

Cuộc đối thoại bị ngắt ngang vì bên ngoài có tiếng gõ cửa tiếp đến là giọng nói của Phượng Uyển vang lên: "Đại ca, hành lý của cô Lạc em mang đến đây đem đến rồi!"

"Đem vào đây!"

"Vâng!"

Cánh cửa mở ra, hai, ba thuộc hạ lần lượt đem vali, thùng giấy lớn nhỏ vào trong rồi đi mất. Cảnh tượng diễn ra chỉ có vài giây, Lạc An Khuê há hốc mồm kinh ngạc, không thể lẫn vào đâu được cái vali màu hồng khắc tên cô to đùng như thế nhìn phát liền biết ngay:

"Chuyện này là sao?"

"Là vậy đó!" Nhiếp Thái Ngôn thản nhiên nói.

Lạc An Khuê cao giọng nói: "Anh đã hỏi ý kiến em chưa?"

"Rồi!"

"Khi nào vậy?"

"Lúc nãy!"

Lạc An Khuê tức giận muốn nhảy dựng nói: "Nhiếp Thái Ngôn đây là anh cưỡng ép em đấy!"

"Em không muốn sống cùng anh?"

Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày nở nụ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa, nhẹ nhàng vô cùng.

Lạc An Khuê rùng mình một cái, sao cô lại thấy lạnh xương sống thế này. Nhìn Nhiếp Thái Ngôn cứ như nếu cô 'Ừ' một tiếng là hắn sẽ phanh thây cô ngay lập tức vậy. Cô nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh, giọng dịu dàng nói: "Không phải em không muốn, mà vì em đang ở cùng người chị em, đột nhiên rời đi như vậy không đúng lắm như không tôn trọng người khác. Phải cho em thời gian chứ!"

"Thời gian? Em còn nhiều thời gian ư?" Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày nói.

"Sao cơ!" Cô chớp mắt ngây ngô nói.

Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nói: "Thời hạn là 100 ngày, em lãng phí hết 55 ngày bây giờ chỉ còn lại 45 ngày. Em tự mình lo liệu đi!"

Hắn nói xong rồi bỏ đi, bỏ lại cô ấm ức ngồi trong phòng. Lạc An Khuê miệng lẩm bẩm mắng: 'Mẹ nhà anh. Chẳng phải đã động lòng 'muốn' bà đây đến chết đi sống lại còn muốn bà đây dỗ dành anh tiếp à! Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!'

Lạc An Khuê mặc dù thầm mắng mỏ như thế, nhưng tay chân lại rất thành thật lấy từng món đồ ra đặt ở vị trí mình cảm thấy vừa mắt. Phải nói căn phòng của Nhiếp Thái Ngôn thật lớn, thật thơm (thơm mùi hương của hắn).

Hí hí! Cô thích điều này, cô thích điều này.



Điện thoại của cô reo lên là Doanh Ninh gọi.

[Chị đi đâu mà cả đêm không về vậy hả? Còn mang cả Bông Gòn đi nữa. Mau về cho em.]

"Doanh Ninh này, chị hiện tại không về được. Em tự chăm sóc bản thân cho tốt đó biết chưa." Lạc An Khuê nhẹ nhàng nói.

[Ngữ khí của chị sao giống như muốn sống riêng vậy?]. truyện teen hay

Lạc An Khuê gật gù: "Ừm, là vậy đó!"

[Ở chung với ai? Nhiếp Thái Ngôn?]

"Đúng vậy."

[Giỏi lắm Lạc An Khuê. Sau này có đau khổ chết đi sống lại cũng đừng có mà than vãn với em.]

Doanh Ninh nói xong liền lập tức cúp máy. Lạc An Khuê chớp mắt nhìn màn hình điện thoại trong lòng cảm thán: 'Doanh Ninh nóng tính thật đấy.

"Lần thứ mấy rồi?" Nhiếp Thái Ngôn ngồi trên ghế sofa nở nụ cười tươi nhìn Nhiếp Thái Tình.

"Anh nói em á? Sao cơ? Em không hiểu?" Nhiếp Thái Tình nhún vai nói.

Hắn ôm ngực, bộ dạng bĩu môi đầy sợ hãi nhìn Nhiếp Thái Tình: "Cô ta thật không xứng, giết cô ta, giết cô ta! Cô ta đó... là Lạc An Khuê, là cô ta!"

Nhiếp Thái Tình hơi giật mình nhìn Nhiếp Thái Ngôn. Anh ta biết rõ anh trai mình đã biết được chuyện gì đó, nếu còn không tự đầu thú e là sẽ gặp họa mất. Anh ta run run nói:"Nhiếp Tiêu ông ta đang để mắt đến anh."

"Từ lúc nào cậu lại nghe lời ông ta đến vậy?" Nhiếp Thái Ngôn nhoẻn miệng cười.

"Anh hai, em chỉ muốn tốt cho anh thôi, cô Lạc không giúp được gì cho anh cả còn có thể thể trở thành nhát dao chí mạng với anh. Điều này quá nguy hiểm rồi." Nhiếp Thái Tình lo lắng nói.

"Cảm động, thật là cảm động quá! Tôi rơi nước mắt rồi!" Nhiếp Thái Ngôn vuốt vuốt khuôn mặt mình rồi nhìn Nhiếp Thái Tình.

"Anh..."

"Lần tiếp theo sẽ là một quả bom lớn." Hắn cười kỳ dị nhìn Nhiếp Thái Tình.

Nhiếp Thái Tình chết lặng người nhìn hắn. Tính tình của hắn anh ta không lạ gì nữa nhưng sau lại không tránh khỏi đau lòng. Nhiếp Thái Tình buồn bã rời đi. Bóng dáng Nhiếp Thái Tình vừa khuất, Nhiếp Thái Ngôn liếc nhìn Hào Kiện. Hào Kiện sợ hãi liền quỳ gối xuống: "Đại ca, là lỗi của em!"

Phượng Uyển nhìn thấy Hào Kiện quỳ xuống thì giật cả mình. Sao lần nào cũng là thằng nhóc này gây họa.

"Đại ca, anh Tình là người cao quý tụi em làm sao dám chống lại, huống hồ anh ấy cũng là anh em cùng trải qua sống chết. Cậu ấy thì lại ngốc nghếch không biết giải quyết thế nào cho vẹn toàn. Đại ca anh giơ cao đánh khẽ cho cậu ấy được không?" Phượng Uyển dùng giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào nhất của mình để năn nỉ Nhiếp Thái Ngôn.

"Ngu ngốc cũng là một tội lớn!" Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nói. Hắn im lặng một chút nhìn về phía Hào Kiện rồi nói: "Phạt cậu quỳ giữa đại sảnh 3 ngày!"

"Vâng!" Hào Kiện cung kính cúi đầu.

Đợi khi Nhiếp Thái Ngôn rời đi, Phượng Uyển mới ngồi thụp xuống trước mặt Hào Kiện chất vấn: "Cậu đó, cậu đó, làm tôi sợ muốn chết!"

"Anh Phượng Uyển em xin lỗi!" Hào Kiện buồn buồn nói.

"Thôi đi, xin lỗi thì có ích gì, không sao là tốt rồi. Nhưng mà xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói nghe không?" Phượng Uyển chớp mắt nói.

"Em tưởng anh Phượng Uyển đã biết rồi chứ!" Hào Kiện ngạc nhiên nhìn Phượng Uyển. Lúc nãy thấy anh ta còn cầu xin cho mình như mọi chuyện đã biết rõ trong lòng bàn tay vậy.

"Tùy cơ ứng biến!" Phượng Uyển nhướng mày tự hào nói. Nếu không phải tôi thông minh lanh lợi, thoáng cái đã biết nhất định hai người có liên quan với nhau thì anh còn quỳ ở đây sao?